
làm sao, anh ta an ủi con khỉ của mình “Đừng sợ, Kamuri, tao lập tức đi tìm thuyền, chỉ cần có bản đồ và la bàn thì trong hai ngày nhất định có thể tới được đảo Zevil.”
Tôi cầm quyển nhật kí liên quan đến mạng người, có chút im lặng đứng ở một bên, đợi thí sinh đeo thẻ báo danh số 118 trước ngực đi qua, rất nghiêm túc nói với anh ta “Đừng đi, thời tiết không ổn định, trở lại chiến hạm an toàn hơn.” Thế này không tính là xen vào việc của người khác đúng không, chỉ là thuận tiện trao đổi tin tức mà thôi.
“Cô đừng có đùa, hôm nay thời tiết đẹp thế này.” Số 118 có chút nao núng nhìn nhìn tôi, anh ta không nhìn thấy được lốc xoáy trên mặt biển, cho nên căn bản sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ người cạnh tranh nào.
Tôi trầm mặc nhìn anh ta, anh ta ngược lại không sợ, dù sao nhìn tôi kiểu gì cũng không có uy hiếp. Tôi đột nhiên rất muốn thở dài, vươn ngón tay quấn lấy lọn tóc dài bị người nào đó phá hỏng, sau đó nở nụ cười mà tôi tự nhận là cực kỳ chân thành “Đừng đi, nếu anh dám rời khỏi tàu chiến, một mình chạy tới đảo ấy thì tôi sẽ giết anh.”
Số 118 và con khỉ hơi dại ra nhìn tôi, giống như tôi vừa nói gì đó khiến người ta khó có thể nhận vậy.
Tôi tươi cười không thay đổi, rất khẳng định gật đầu “Đúng vậy, sẽ giết anh đấy.” Chỉ cần là thí sinh đi cùng băng Ryodan một đường đến phần thi này, đều biết tính uy hiếp của mấy tên bên cạnh tôi.
Số 118 vốn là một người rất nhát gan, cho nên lời tôi thành công dọa anh ta cùng con khỉ chạy về chiến hạm. Tôi không cười nữa, cầm quyển sách nhật kí trong tay đập vào trán mình một cái, thật là, thời gian lâu, tính cách bị ảnh hưởng thật đáng sợ, theo chân cái đám thế giới ngầm này lâu, tôi đã học được bạo lực cưỡng ép. Đây không tính là xen vào việc của người khác đúng không, tôi không tiếng động nói với bóng lưng thí sinh kia “Chúc anh may mắn.”
Trở lại tàu, đi đến một nơi trống trải, đầu tiên là nhìn trái nhìn phải xác định xung quanh không có ai, mới đặt nhật kí trong tay xuống đất. Nơi này thường xuyên có người đi ngang qua, cho nên quyển nhật kí này chắc chắn sẽ trở lại trong tay các thí sinh. Còn lại sẽ để chính bọn họ đi giao tranh, dù sao cuộc thi có tàn khốc đến mức nào cũng chỉ có thể là bản thân chính thí sinh chịu đựng vượt qua.
Thân thể nhẹ nhàng, tôi cà nhắc đi về khoang thuyền của mình, có người ở chỗ rẽ, bả vai suy sụp, cúi đầu, dáng vẻ lười nhác khiêng một cái cờ vải cao ba mét, hoàn toàn không nhìn ai đi ngang qua mình, đen mặt đi ra ngoài.
Là một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng, đeo kính màu đen trượt xuống giữa mũi, đôi mắt khép hờ mất tinh thần, nghe thấy anh ta lẩm bẩm “Mẹ ơi, mấy thằng nhóc trên thuyền này bị mù hết rồi sao. Xác rong biển treo trên nơi cao nhất của thuyền đang bay phần phật mà không có ai thấy sao? Thôi vậy, mình vẫn nên đi sửa máy móc hệ thống điện lực thôi, mình không biết bơi, chỉ có thể dựa vào cái tàu chiến rách nát này, giờ mà gọi phi cơ tư nhân đến thì quá lãng phí tiền.”
Vừa thần kinh lầm bầm lầu bầu, vừa thờ ơ biến mất ở chỗ rẽ, tôi có thể xác định anh ta thật sự không thấy được tôi, bởi vì vừa thấy là biết người này hoàn toàn thất thần. Tôi không để ở trong lòng, đi được vài bước, đi qua cửa sổ bên mạn tàu, màu sắc đỏ rực ấm áp tráng lệ bao trùm khắp nơi, tôi bất tri bất giác dừng lại, nhìn bầu trời và biển cả đổi sắc ngoài cửa sổ. Có chút khó hiểu vươn tay sờ sờ khóe mắt, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống, tim đập và cảm xúc vẫn bình tĩnh như trước.
Tôi… vì sao lại khóc?
Rõ ràng không có cảm xúc bi thương, nước mắt lại tuôn ra, yên lặng tràn ra hốc mắt. Vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả tôi cũng không phát hiện hay không… Tôi có chút nghi hoặc nhìn sau lưng, trên đường rộng rãi chỉ có ánh mặt trời lu mờ.
Kỳ quái, tôi khóc gì vậy? Vươn mu bàn tay khó hiểu lau nước mắt, luôn cảm thấy mình đã quên một vài chuyện mà hẳn là phải ghi nhớ.
Chương 150: Em Muốn Rời Khỏi Anh
Tôi nghĩ tôi đã quá mệt mỏi, thân thể mượn sự sống từ người khác cho tới bây giờ luôn không thể chịu nổi áp lực, ngay cả không ngủ đủ giấc cũng sẽ bị mệt mỏi té xỉu.
Cố sức ngồi dậy khỏi chiếc giường màu trắng, tôi nhìn thấy gió bão gào thét ngoài cửa sổ mạn tàu đang đập mạnh vào thân thuyền gỉ sét. Bóng đêm đen như mực, sóng biển bị lốc xoáy cuốn lên, điên cuồng cắn nuốt tạo ra âm thanh ầm ầm chói tai, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ sâu mỏi mệt.
Ngoài cửa sổ hỗn loạn như tận thế, khiến tôi rốt cục không nhịn được xuống giường, đi chân trần dẫm lên sàn gỗ, cảm giác cái lạnh dần dần xâm nhập vào lòng bàn chân, dường như cũng thấm cả vào tròng mắt tôi khiến đôi mắt tôi bắt đầu lạnh như băng.
Trong khoang thuyền cực kỳ im lặng, vài quyển sách được bọc giấy gói dày dính tro bụi đặt ở trên bàn nhỏ, cốc nước trên bàn do thân thuyền rung chuyển mà lung lay theo. Nước biển bên ngoài khoang thuyền dũng mãnh bổ nhào lên boong tàu bẩn màu xanh. Cơ hồ tất cả mọi người đều chạy lên boong tàu. Tôi cũng rất muốn đi, cố gắng khắc chế sự nóng vội khiến hai tay hai chân tôi đều hơi hơi phát run.
Thời tiết dị biến đợt đầu tiên đã xuất hiện ngay