The Soda Pop
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324414

Bình chọn: 9.5.00/10/441 lượt.

sổ thủy tinh, tôi nhanh chóng bật dậy chạy chân trần đến cạnh cửa sổ, nhìn thấy mấy trang giấy tô xanh tô trắng bay ra khỏi cổng, bay giữa không trung. Mân Côi nở rộ lay động trong gió, thiếu niên đứng giữa vườn Mân Côi, mái tóc màu đen bị thổi bay rối tung, trong tròng mắt đen thuần thâm thúy ánh lên màu xanh của bầu trời.

Tôi vội hô “Lance, mau bắt lấy trang giấy kia!”

Hắn liếc tôi một cái, nhẹ nhảy lên dùng hai ngón tay kẹp lấy trang giấy kia. Tôi chạy tới, không để ý chân trần dẫm lên đường sỏi, cười nói với hắn đang đứng ngoài cổng nhà: “Cậu về rồi à, may mà cậu bắt được, nếu mà nó bay mất thì vận may sẽ chạy hết.”

“Vận may?” Hắn nhìn nhìn trang giấy trong tay, hiển nhiên không hiểu thứ này có liên quan gì đến vận may.

“Đúng vậy, những trang giấy này đều là vận may đấy.” Tôi hơi nghiêng người để hắn vào cửa “Ngày đầu tiên làm việc không sao chứ.”

“Tôi chưa ăn cơm.” Hắn đi vào, không đầu không đuôi nói.

Tôi lấy lại trang giấy từ tay hắn “Ủa, chẳng lẽ đường đường cửa hàng rượu sáu sao của Esme lại không cấp cơm trưa cho nhân viên?”

Hắn dừng lại, trong đôi mắt có vẻ mơ hồ, nhìn nhìn tôi mới nói: “Hẳn là có, nhưng tôi chưa vào nhà ăn nhân viên của bọn họ, bởi vì vị không đúng, tôi liền xoay người rời đi.”

Vị không đúng? Chẳng lẽ phòng bếp của họ nấu ăn không ngon làm cậu chạy mất? Mỹ thực của một khách sạn nổi tiếng không đến mức kém như vậy chứ.

“Tức là không giống mùi vị cơm cô làm.” Hắn vuốt mái tóc bay tán loạn ra sau “Tôi không thích.”

Nói như vậy có nghĩa là tài nấu ăn của tôi đã vượt qua tài nấu ăn cấp sáu sao của người ta? Tôi ngẩn người, tay nghề của tôi, chính tôi rõ nhất, đồ ăn tôi làm luôn hợp khẩu vị với bữa ăn gia đình, nhưng cũng chưa thể so với tài nấu chuyên nghiệp. Không biết cái mũi của cậu kiểu gì nữa, không muốn ăn liền lập tức quay ngoắt, nhưng cũng khó trách, ngay cả tật xấu không thể cự tuyệt đồ không thích ăn mà hắn cũng có, thì tâm tính thảo mộc giai binh hẳn là cũng có.

Thích mùi vị đồ ăn của tôi chắc là vì thói quen.

Tôi nói với thiếu niên cố chấp này: “Ngày mai, cậu bắt đầu mang cơm hộp vậy.” Nếu hắn đã nhận định rằng thức ăn của nhà ăn ấy không đúng thì chắc chắn từ nay về sau hắn sẽ lờ nó đi, so với việc hao tổn khí lực đi thuyết phục hắn, chi bằng khiến cho hắn mang theo cơm hộp cho bớt việc.

“Ừ.” Hắn đi được vài bước đột nhiên dừng lại, nghiêng người nhìn xuống.

Tôi hơi co đầu ngón chân lại, không quá thoải mái, chẳng phải chính cậu cũng hay chân trần chạy loạn sao, sao lại dùng ánh mắt không hài lòng nhìn chân trần của tôi như vậy làm gì?

Không nói hai lời, hắn đến gần duỗi tay ra ôm lấy tôi, tôi vội túm chặt lấy áo hắn “Này, ngày nào tôi cũng cọ rửa đường đá rất sạch sẽ, không đi dép cũng không sao.”

Hắn có tai như điếc tiếp tục đi, cái ôm của hắn rất ấm áp, tốt hơn rất nhiều so với cơ thể luôn lạnh của tôi, hơn nữa lại có cảm giác rất an toàn, không bao giờ sợ sẽ bị ngã sấp xuống.

Nhưng so với việc bị ngã sấp xuống, khả năng hắn tùy tiện ném tôi đi còn lớn hơn nữa.

Hắn đặt tôi lên sàn, nhìn các trang giấy tán loạn đầy đất “Cô vẽ?”

“Đúng vậy, để dùng cho lễ hội hoa, mấy thứ này đều là vận may đấy.” Tôi đứng lên “Cậu giúp tôi thu dọn một chút, cả cái đèn treo nhỏ mà tôi không với tới nữa, tôi đi lấy điểm tâm điền bụng cho cậu.”

Lấy từ tủ lạnh ra một đĩa bánh Mân Côi tôi vừa làm sáng nay, lúc đi ra đã thấy hắn chân trần ngồi trên sàn, trong tay là một trang giấy phác hoạ đã sửa sang lại tốt, tay kia của hắn đang lật một quyển bách khoa toàn thư vẽ đủ loại hoa.

Tôi ngồi trước mặt hắn, đưa điểm tâm cho hắn “Đĩa bánh Mân Côi thứ nhất của năm nay, có thể bổ máu dưỡng nhan.”

Hiển nhiên hắn không có hứng thú với nửa câu sau của tôi, nhưng nhìn thấy đồ ăn thì vẫn đưa tay nhận, cầm một khối điểm tâm hình đóa hoa sắc phấn hồng nhét vào miệng.

Tôi ôm trán, muốn cười lại không dám cười, lấy bình nước, rót một chén nước đưa cho hắn.

Hắn bị nghẹn, nhưng không giống người bình thường là ôm lấy cổ mặt đỏ tai hồng, khổ sở hít thở.

Hắn chỉ hơi nhíu mày, có chút mờ mịt, người bình thường tuyệt đối không nhìn ra người này sắp bị đồ ăn nghẹn chết.

Thấy hắn uống nước xong, tôi mới vô lực nói: “Đồ ăn này không nuốt thẳng xuống như thế, dù có muốn nuốt thẳng cũng không thể nuốt được, thật là, chẳng có ai dám đem cả một khối điểm tâm lớn nuốt như thế cả.”

Tôi cầm lấy một miếng bánh Mân Côi đưa tới gần miệng hắn “Thử dùng răng cắn đi, một miếng ít nhất chia bốn, năm lượt thì mới nuốt trôi được, vị ngon lắm”

Hắn không chần chừ há miệng cắn một ngụm, tôi nói: “Ngậm nó, không được nuốt.” Nuốt một lần không được thì phải chia vài lần nuốt, dù khẩu vị của cậu có làm bằng sắt đi nữa thì cũng sớm hay muộn sẽ bị thói quen ăn cơm này làm hỏng.

“Không thích……”

Trong miệng có đồ ăn cho nên hắn nói không rõ, tôi nghe ra hắn không phải không thích ăn mà là không thích cách ăn phiền toái như vậy.

Rất nhiều cách sống của người bình thường đối với hắn mà nói đều là phiền toái, vì cảm thấy phiền toái cho nên mới không kiêng nể gì chà đạp sức khỏe như thế, chỉ cần không thích là có th