XtGem Forum catalog
Chuyện cổ tích dành cho người lớn – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện cổ tích dành cho người lớn – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324300

Bình chọn: 9.5.00/10/430 lượt.

mà anh cứ nhất định mua, thì nếu không có loại Ni-vê-a, anh mua loại Ê-mê-rông cũng được. Em không từ chối đâu, nhất lại là không phải chỉ một hộp.

Tất cả chỉ vậy thôi, em không muốn anh phải cực nhọc nhiều vì em đâu. Thực ra em phải ăn mặc thứ này thứ nọ cũng chỉ là vì anh thôi, anh thân yêu ạ. Ngoài ra, có những thứ em không dặn trong thư bởi vì em nghĩ tất nhiên là anh phải mua về rồi, như trái cây chẳng hạn. Anh có thể mua ba ký chôm chôm, sáu ký sầu riêng và thêm vài trái mít tố nữ càng tốt. Vợ chồng mình sẽ có thứ mà liên hoan với nhau trong ngày sum họp. À mà làm sao anh có thể mang mọi thứ này về được hở? Anh gởi bạn bè xách giùm cho nhé! Nếu ai cũng bận bịu như anh cả thì anh mua thêm vài cái túi xách bỏ mọi thứ vô đó xách về. Ðể em hình dung ra chàng hiệp sĩ của em nè: tay phải xách va-li, tay trái xách một cái túi căng phồng, hai vai đeo hai cái giỏ, có thể trên lưng còn vác thêm một cái bọc gì nữa đấy. Ối chà, có vẻ một người hùng ra phết! Bình thường anh mang chừng đó thứ là nặng lắm, nhưng anh cứ nghĩ là đang bế em trên tay hoặc cõng em trên lưng là anh thấy nhẹ hẫng ngay à coi. Anh đã chẳng từng bế em và nói “cục bông gòn mềm mại của anh” là gì!

À quên, nãy giờ mải lo hỏi thăm sức khỏe của anh nên em suýt quên báo cho anh biết một tin quan trọng. Em vừa kết bạn với mấy cô gái thật là tuyệt vời. Tụi nó hát hay lắm anh ạ, có đứa còn biết đánh đàn và nhảy đầm nữa kia. Tụi nó mong gặp anh lắm. Bởi vì em quảng cáo về anh ghê lắm mà. Anh gặp tụi nó chắc là anh thích lắm. Em định ngày anh về em sẽ tổ chức một buổi gặp mặt giữa vợ chồng mình và tụi nhỏ bạn. Tất nhiên là có liên hoan vui vẻ rồi. Vì vậy mà em định nhờ anh mua thêm vài ký bánh săm-pan, bích quy và bánh hột điều. Anh nhớ nhé, buổi ra mắt của anh có thành công rực rở hay không là tùy thuộc vào điều này đấy!

Trước khi ngừng bút, em nhờ anh mua cho em vài cuốn sách. Anh đừng ngạc nhiên nhé! Vợ anh đâu phải chỉ biết có vật chất không thôi đâu, em cũng thích những món ăn tinh thần nữa chứ bộ! Anh nhớ ghi những cuốn sách em kể ra đây vào sổ tay kẻo lại quên mất. Ðó là những cuốn sách dạy làm bánh Tây, sách hướng dẫn nghệ thuật cắm hoa và nhất là cuốn “Dành cho các bà các cô muốn giữ gìn sắc đẹp”, cuốn này còn một cái tên nữa là “Làm thế nào để trẻ mãi không già”. Ðó, anh thấy chưa, vợ anh muốn trẻ mãi cùng anh mà!

Anh thân yêu, anh sẽ xoay ra tiền để mua quà cho em đấy chứ? Ðiều đó có lẽ không khó lắm anh hở? Anh có thể mượn tạm đâu đó trong đám bạn bè của anh, rồi khi về nhà anh cố gắng dạy thêm giờ để xoay xở trả nợ vậy. Một ngày dạy ba buổi cũng đâu có hề hấn gì sức khỏe của anh phải không, chàng Héc-quyn của em?

À, trước khi dứt lời, em xin báo cho anh một tin vui. Em đã coi lại cặp mắt kính của anh rồi. Cái gọng kính gãy của anh có thể dùng dây kẽm buộc lại xài cũng được, không cần phải mua kính mới đâu! Kính chủ yếu cần tròng chứ đâu cần gọng. Vả lại mình cần phải tiết kiệm anh ạ. Tất cả là vì đứa con đầu lòng của chúng ta. Anh đồng ý với em cả hai tay đấy chứ?

Thôi cuối thư, chúc anh mạnh khỏe và nhớ những lời dặn của em.

Hôn anh nghìn lần,

Người vợ yêu quý của anh.

– 1984 –

Khi quả bóng lăn

Khi Quả Bóng Lăn

Chiều Chủ nhật hôm đó, đài truyền hình tường thuật tại chỗ trận tranh chung kết giải bóng đá A1 giữa hai đội Hi Vọng và Tiến Lên.

Suốt cả buổi trưa, tôi không tài nào chợp mắt được. Là cổ động viên cuồng nhiệt của đội Hi Vọng, tôi thắc tha thắc thỏm đã đành. Chứ còn thằng con tôi, đồ con nít ranh ấy, biết gì mà cũng bày đặt hồi hộp! Mới hai giờ rưỡi, nó đã kêu tôi:

– Ba ơi ba! Mở ti-vi đi! Gần tới rồi đó!

Tôi quắc mắt:

– Tới thì tới! Dính dáng gì tới mày mà la om sòm vậy!

Nó nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn:

– Ba cho con coi với!

– Không có coi gì hết! Bài vở ngày mai không lo học, ở đó mà coi với kiếc! – Tôi lên giọng – Ngày mai có tiết toán không?

– Dạ có.

– Vậy thì đem môn toán ra học đi! Làm bài tập cho nhiều vào.

Thằng con tôi năn nỉ:

– Ba cho con coi đá bóng đi, ba! Tối con học cũng được mà!

– Không có tối tiếc gì hết! Học ngay bây giờ! Tối nào cứ đến tám giờ là mày ríu hai con mắt lại mà học hành cái gì!

Biết không thể nào lay chuyển nổi ý chí sắt đá của tôi, nó lẳng lặng đi vào phòng trong.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có thế chứ! Coi đá bóng mà có con nít nó hò hét ầm ĩ bên tai thì mất cả hứng thú! Nhưng tôi vừa thò tay bật công tắc ti-vi thì thằng con tôi lại ló đầu ra:

– Ba ơi ba! Ba giảng giùm con bài toán này chút đi!

Á, à! Tôi không cho nó coi bây giờ nó tìm cách không cho tôi coi đây! Nhưng đâu có được, con ơi! Tôi phẩy tay:

– Mày đừng có hại tao! Kêu má mày giảng cho!

Vợ tôi vốn rất thương chồng. Ngay lập tức, cô ta kịp thời kéo đứa con trở vô phòng học.

Lúc này trên màn ảnh, hai đội bóng bắt đầu dàn đội hình. Ðội Hi Vọng thân yêu của tôi chiều nay trông khí thế ác! Các cầu thủ cứ nhảy nhót lung tung cả lên hệt những võ sĩ lúc thượng đài. Chỉ trông cái bộ vó không thôi cũng đủ biết là đội bóng của tôi lát nữa đây sẽ dạy cho đối phương hiểu bóng đá là thế nào, và tỉ số chắc chắn sẽ cách biệ