XtGem Forum catalog
Chuyện cổ tích dành cho người lớn – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện cổ tích dành cho người lớn – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324350

Bình chọn: 9.5.00/10/435 lượt.

không thèm đứng dậy mà cứ nằm “ăn vạ” ngoài đường. Trong thoáng mắt, vợ tôi hớt hơ hớt hải chạy ra. Thấy vẻ mặt thất sắc không còn chút máu của cô ta, tôi nở từng khúc ruột và cố tình lim dim mắt ra cái điều sắp chết đến nơi.

Vợ tôi cúi xuống đỡ tôi dậy, miệng lắp bắp:

– Trời ơi, có sao không anh?

Tôi “ú ớ” nói không ra tiếng.

– Đã biểu xách lưng lưng thôi, ai mượn xách đầy chi cho té không biết!

Tôi không nói không rằng, cũng không thèm nhìn vợ, chỏi tay ngồi dậy một cách khổ sở.

– Để em dìu anh về.

Vợ tôi vừa nói vừa quàng tay qua người tôi. Tôi liền hất mạnh tay cô ta một cách thô bạo. May mà cô ta không ngã. Rồi trước cặp mắt van lơn của vợ tôi, tôi cúi xuống xách hai thùng nước đi cà nhắc về nhà, mặt mày băng giá.

Khi xách thùng quay ra, tôi gặp vợ tôi đi vào. Nhìn cô ta chạy xuống bếp với dáng đi thiểu não, tôi hơi xúc động nhưng nhất quyết không chịu nhượng bộ. Tôi nhủ thầm: Hơi đâu, cứ chịu thua hoài, cô ta được thể làm tới!

Tôi chưa vặn vòi nước máy thì thằng con tôi ở đâu chạy ào tới, miệng la bài hãi:

– Ba ơi ba, mẹ đứt tay chảy máu tùm lum ở nhà kìa!

Tôi cuống lên, vội chụp lấy đôi thùng rỗng, ba chân bốn cẳng vọt về nhà. Tôi phóng vô bếp như một cơn lốc. Vợ tôi đang ngồi cúi mặt trên tấm thớt, tay này nắm chặt tay kia có vẻ đau đớn lắm.

Thấy vậy, tôi càng quýnh quáng:

– Trời ơi, có hề gì không em? Đứt chỗ nào đưa cho anh coi!

Tôi vừa cầm lấy tay vợ tôi thì cô ta la lên: – Trời ơi đau! Đừng đụng vô người em!

Nhưng không đụng vô người cô ta làm sao được! Thế là mặc cho vợ tôi kêu la, tôi vẫn cúi xuống bế thốc cô ta vô giường nằm. Xong, tôi lục lọi ngăn tủ lấy ra nào là bông băng, thuốc tím, thuốc đỏ. Tôi bê tất cả lại giường và cúi xuống trên những ngón tay của vợ tôi, hấp tấp hỏi:

– Đâu? Đâu? Chỗ nào đâu? Chỉ anh băng cho!

Vợ tôi không trả lời vì bận rên rỉ nhưng ngón trỏ tay phải thì chỉ vào ngón trỏ tay trái. Tôi quan sát thật kỹ, thấy trên ngón tay có một vết sướt lờ mờ không biết là sâu hay nông nhưng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của vợ tôi thì chắc là sâu lắm, không khéo thì đứt rời ngón tay ra nữa không chừng. Sau khi rửa bằng thuốc tím, tôi bôi thuốc đỏ lên ngón tay vợ tôi rồi buộc chặt lại sau khi lót một lớp bông dày. Xong, tôi lấy gối kê dưới cánh tay vợ tôi và dặn:

– Thôi, em nằm nghỉ đi, để anh thái mỡ cho!

Vợ tôi mặc dù đau đớn vô cùng nhưng vẫn cố lên tiếng ngăn cản:

– Thôi, anh cũng nằm nghỉ đi! Khi nãy em thấy vai anh bầm tím, chắc đau ghê gớm lắm! Tự dưng tôi rơm rớm nước mắt:

– Ừ, hình như xương vai anh bị nát rồi thì phải! Đau dễ sợ!

Và tôi nằm vật xuống đi-văng, cảm thấy mình bị hoạn nạn không kém gì vợ.

Trong lúc vợ chồng tôi đang chìm vào cơn đau thập tử nhất sinh như thế thì cả hai bỗng nghe tiếng lạch cạch dưới bếp, không biết là tiếng gì.

Tôi quát to:

– Cái gì lịch kịch dưới bếp đó bây?

– Con đang thái mỡ! Hai chiến sĩ bị thương rồi thì chiến sĩ thứ ba phải tiếp tục công viếc chớ! – Tiếng con tôi vọng lên.

Trời, té ra ông chiến sĩ Điện Biên nhà tôi.

Vợ tôi vội vùng ngay dậy:

– Thôi, thôi, không ai mượn! Con để đó ẹ!

Và vợ tôi ba chân bốn cẳng chạy vù xuống bếp, không có vẻ gì là một người sắp sửa đứt lìa ngón tay cả.

Tôi vội vàng chạy theo vợ tôi và níu áo cô ta:

– Em lên nằm nghỉ đi! Em đang đau mà! Làm sao làm việc được!

Vợ tôi mỉm cười:

– Không sao đâu! Bị trầy da có chút xíu, ăn nhằm gì!

Không ăn nhằm gì thì thôi! Tôi liền chộp lấy đôi thùng thiếc.

– Thôi, thôi, anh lên nằm nghỉ đi! Xương vai anh gần nát mà còn xách với xiếc! – Vợ tôi kêu lên.

– Nát đâu mà nát! Té sơ sơ nhằm nhò gì!

Tôi cười hì hì và xách đôi thùng bước ra khỏi nhà.

-1984-

Nguyễn Nhật Ánh

Cầu Chúc Hai Người Hạnh Phúc

Đám cưới của tôi dự kiến sẽ có hai trăm người dự. Khi nghe tôi nói như vậy, cô vợ sắp cưới của tôi giật nẩy mình:

– Ối chao! Lấy tiền đâu mà…

Tôi vội trấn an:

– Em đừng lo! Ba nói là ba sẽ đài thọ tất cả. Chính ba đề nghị tổ chức có “tầm cỡ” như vậy. Ba bảo dù sao anh cũng là con trai lớn trong nhà!

Nhưng khi hai đứa tôi chuẩn bị viết thiệp mời thì ba tôi xuất hiện:

– Sao, hai con viết thiệp chưa?

– Dạ, tụi con chuẩn bị viết đây.

– Vậy thì tụi con viết giùm ba luôn thể. Danh sách của ba đây!

Ba tôi lấy trong sổ ra một tờ giấy và đưa cho tôi. Tôi nhẩm đếm số khách khứa của ba tôi mà người cứ run lên. Một trăm mười tám người, đa số là những tên tuổi mà tôi không hề biết.

– Ai nhiều vậy ba? – Tôi băn khoăn.

Ba tôi phẩy tay:

– À, toàn là chỗ quen biết cả! Bạn cũ lâu ngày với nhau.

Tuy ba tôi không nói ra nhưng qua thái độ của ông, tôi mang máng hiểu ra hầu hết số khách này là chỗ làm ăn với ba tôi và đám cưới của tôi là dịp để ông vui vầy với họ, cũng không loại trừ có những nguyên nhân thầm kín khác nữa . Bây giờ tôi mới hiểu tại sao ba tôi lại muốn đám cưới của tôi “vui” đến như vậy.

Rồi dường như để “vui” hơn, ba tôi khà một tiếng:

– Con ghi thêm tên anh Sáu Tấn, quản lý thị trường. Chút nữa là ba quên mất, mai mốt “kẹt” lắm.

Tôi chưa kịp ghi xong tên Sáu Tấn thì ba tôi lại khà lần thứ hai:

– Anh Ba Thích phòng thuế nữa! Có vậy mà ba cũng