The Soda Pop
Chuyện cũ của lịch xuyên – Huyền Ẩn

Chuyện cũ của lịch xuyên – Huyền Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323210

Bình chọn: 7.00/10/321 lượt.

vừa đúng lúc. Tụi chị vừa làm một đĩa FBI xong, chắc chắn em sẽ thích.”

“FBI?”

“Là fried banana ice-cream. Vừa chiên xong, ăn ngay lúc còn nóng. Em thích ăn vị nào? Chỗ chị có mùi bạc hà, xoài, trà xanh, chocolate.”

“Mùi xoài.”

“Em ngồi trước đi, để chị đi chuẩn bị một chút.” Tiểu Thu đang muốn đặt em bé trên tay vào ghế cho trẻ em, Vương tiên sinh nói : “Em làm không rành, để anh đi.”

Kết quả hai người đều đi làm. Một người lấy kem, một người lấy chuối tiêu đã chiên xong, Đa Đa chuyển mắt nhìn qua hai đứa bé ngồi trên ghế cho trẻ em, không biết nên làm gì bây giờ. Ninh Ninh và An An rất im lặng, mỗi bé ôm một bình sữa, chăm chú bú. Lúc này Đa Đa mới nhớ tới một chi tiết. Trước kia mỗi lần tới nhà Tiểu Thu học bổ túc tiếng Anh, trúng giờ ăn tối, đều là hai vợ chồng cùng đứng ngay bàn bếp bận rộn. Phối hợp chặt chẽ như đánh bóng chuyền vậy. Còn có một lần, bọn họ còn thái chung một trái dưa leo, vừa thái vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, thân mình dựa sát vào nhau, đúng là thân mật tới mức khiến cho người ta vô cùng hâm mộ, cũng không kiêng kỵ người ngoài thấy. Mẹ Đa Đa còn nói Vương tiên sinh là người Thụy Sĩ, theo phong cách tây, chiều hư vợ, bà xem không vừa mắt.

Thật ra Đa Đa cảm thấy, gia đình Tiểu Thu rất bình thường, vợ chồng yêu thương nhau không phải là vậy à? Đương nhiên Đa Đa vừa nghĩ tới hôn nhân đầy tình yêu, trong đầu liên hiện ra Gia Lân, hiện ra hình ảnh mình và Gia Lân cùng thái dưa leo. Những niềm vui phát ra từ tận sâu trong lòng thì chỉ có Gia Lân có thể cho Đa Đa. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Gia Lân ra, Đa Đa chưa từng nghĩ tới sẽ thái dưa leo với ai.

Ăn kem xong, Đa Đa không chịu ở lâu, Vương tiên sinh đòi lái xe đưa Đa Đa về nhà.

Mặt đường rất trơn, Vương tiên sinh lái xe rất cẩn thận, nói chuyện được vài câu, Đa Đa nói mình còn đang học tiếng Anh, ghi danh lớp Toefl. Vương tiên sinh liền hỏi : “Đa Đa em tính xuất ngoại à?”

“Không phải em, là bạn trai của em. Anh ấy đang xin học bổng bên Mỹ.”

“Bạn trai em học gì?”

“Kinh tế.”

“Ngành này khó xin lắm. Ở nước ngoài ngành này cạnh tranh rất kịch liệt.”

“Đúng vậy, nhưng thành tích của anh ấy rất tốt, rất có hi vọng.”

Vương tiên sinh nghĩ nghĩ, lại hỏi : “Vậy còn em? Em tính ra nước ngoài học gì?”

Đa Đa chán nản nói : “Em tuyệt đối không muốn ra nước ngoài, em không thích tiếng Anh, lúc học đại học cũng không nghiêm túc, bây giờ học lại rất khó.”

“Thật ra, nếu em xin học một trường bình thường, thì yêu cầu nhập học cũng không cao lắm.”

“Ừm, em nghĩ, nếu đăng kí không được, thì em sẽ ở lại chờ anh ấy. Anh ấy học Tiến sĩ, cũng phải 4, 5 năm. Em có thể chờ.”

Đây là khả năng xấu nhất về việc Gia Lân xuất ngoại. Thậm chí Đa Đa cảm thấy, nếu Gia Lân có thể đưa Đa Đa xuất ngoại theo, Đa Đa có thể nghỉ học một thời gian, đi làm trước, vừa kiếm tiền vừa bổ túc tiếng Anh. Hoặc là kết hôn sinh con trước, chừng nào con lớn rồi lại đi học tìm việc. Về sự nghiệp thì thật ra Đa Đa khá có dã tâm, nhưng hễ chuyện gì có liên quan tới Gia Lân thì chuyện gì Đa Đa cũng có thể hy sinh. Chỉ cần được ở bên Gia Lân thì làm gì cũng được. Huống chi mẹ và bà nội đều làm nội trợ, Đa Đa không thấy ở nhà làm nội trợ có gì không tốt. Nghe nói đây cũng là một hiện tượng rất phổ biến ở nước ngoài.

Ô tô xuống núi, đi vào trung tâm thành phố. Vương tiên sinh vẫn trầm mặc, bỗng nhiên nói với Đa Đa : “Đa Đa, anh cũng có chút quan hệ ở nước ngoài. Nếu bạn trai em hoặc là em gặp khó khăn trong việc xin nhập học, anh rất sẵn sàng giúp đỡ bọn em.”

Đa Đa nghe xong, tim đập thình thịch : “Anh Vương, anh xem trình độ tiếng Anh của em, có thể xin ra nước ngoài không?”

“Không phải em đang học lớp Toefl à? Theo anh được biết, lớp Toefl trong nước vô cùng có hiệu quả.”

“Đúng vậy, ngày nào em cũng học từ, còn lén đăng ký kì thi Toefl tháng 6 năm nay. Không dám nói cho Gia Lân, sợ anh ấy cười.”

“Như vậy đi, nếu bạn trai em có khó khăn trong việc liên hệ với trường học, em gọi điện thoại cho anh. Còn về trường của em, chờ em thi Toefl xong anh sẽ liên hệ giúp em, cam đoan em sẽ được đi học. Trước đây bố anh là giáo sư đại học, có không ít người quen trong ban giám hiệu của nhà trường. Chút việc nhỏ này anh vẫn có thể giúp được.”

“Vương tiên sinh – cảm ơn anh!” Đa Đa quả thật là mừng tới mức sắp khóc.

Tới nơi, Vương tiên sinh mở cửa xe, lấy mèo của anh ta ra từ ghế sau, đưa Đa Đa tới tận cửa, lại đưa danh thiếp cho Đa Đa, nói : “Nếu bọn em thật lòng yêu nhau, đừng đau khổ chờ đợi, phải cố hết sức để được ở bên nhau. Chờ đợi là một chuyện rất đau đớn, cuộc đời còn rất nhiều điều khó khăn sẽ xảy ra, cả hai phải cùng nhau vượt qua mọi cửa ải, hiểu chưa?”

Đa Đa cầm lấy danh thiếp, yên lặng nhìn anh ta, ra sức gật đầu.