
ông ở lại nhà anh. Lại chính là tối hôm nay, hại anh tự nhiên bị người ta đánh. Hình như tôi là khắc tinh của anh thì phải.
Cuối cùng, tôi tổng kết ra nguyên nhân căn bản khiến cho sai lầm phát sinh là do tôi vô trách nhiệm háo sắc, còn do dục vọng của tuổi trẻ không biết gì.
Tằng Tử viết, ta ngày tỉnh ta thân ba lần.
(Ta ngày tỉnh ta thân ba lần : 吾日三省吾身, mình dịch nôm na ra thế để nghe cho nó hay hay, nghĩa nôm na là Một ngày ta tự kiểm điểm bản thân 3 lần).
Tới 5 giờ tôi đúng giờ rời giường chạy bộ, học từ. Trong cơn gió lạnh cuối mùa thu, tôi nhịn không được chạy tới quầy tạp hóa gọi điện thoại cho Lịch Xuyên. Hỏi xem đêm qua anh như thế nào, có phải thật sự không sao hay không.
Tiếng chuông vang lên vài tiếng, sau đó là một câu nhắn lại : “Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy. Xin gọi lại sau.”
Có lẽ do anh quá mệt mỏi, tắt máy đi ngủ rồi. Tôi nhớ tôi từng khuyên Lịch Xuyên mua một chiếc tủ lạnh nhỏ đặt ở đầu giường, như vậy hằng đêm anh sẽ không phải đi vào bếp uống sữa. Lịch Xuyên nói lúc ngủ anh sợ ồn, hơn nữa lại sợ nghe tiếng máy móc.
Học từ xong, tôi đi ăn sáng, lại đi học một tiết, trở về đã hơn 10 giờ. Tôi lại tới quầy tạp hóa gọi điện thoại, vẫn không có người trả lời, cũng một câu nhắn lại đó “Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy. Xin gọi lại sau.”
Tôi cẩn thận nhớ lại từng chi tiết tối qua. Trong rừng rất tối, nhìn không rõ. Nhưng tôi có thể khẳng định người cảnh sát kia đã đá anh mấy cái. Đá ở đâu thì tôi không biết. Sau đó anh vẫn không chịu nói. Tôi lo người kia đá trúng vết thương cũ của Lịch Xuyên, chỗ đó không có xương cốt, dưới da thịt mỏng manh chính là nội tạng. Lịch Xuyên đi đường hoàn toàn dựa vào lực của eo để kéo chân giả đi. Cho nên đi bộ thời gian dài đối với anh mà nói tuyệt đối là một loại tra tấn. Nhưng mà, Lịch Xuyên đi tốt như vậy, gần như không nhìn ra được điều gì khác thường trong dáng đi, khiến cho người ta có cảm giác giả, giống như anh đi hệt như người bình thường, không tốn sức lực gì vậy.
Tôi tiếp tục đi học, lại hết một tiết, đã là buổi trưa. Tôi lại đi gọi điện thoại, vẫn là lời nhắn tắt máy kia. Tôi ngồi không yên, ra cổng trường bắt một chiếc taxi : “Chú làm ơn đi tới Hoa viên Long Trạch.”
Trong xe không có khí sưởi, rét run. Người tài xế nói giỡn : “Hoa viên Long Trạch, tiểu thư sắp đi tới chỗ người giàu ở nha.”
“Vậy à? Tôi đi thăm một người bạn.”
“Hoa viên Long Trạch gần như là chỗ ở xa hoa nhất ở Bắc Kinh. 4 vạn một mét vuông.” Người tài xế thè lưỡi : “Nhà của bạn cô chắc là rất to?”
“Anh ấy ở tầng cao nhất.”
“Ôi mẹ ơi, tầng cao nhất? Cô có nhìn nhầm không?”
“Tầng cao nhất thì sao?”
“Cô có biết tầng cao nhất diện tích ở lớn cỡ nào không?”
“Làm sao mà tôi biết được?
“Tôi biết, năm trước lúc bán căn hộ tôi từng đi ngang qua, còn xem quảng cáo nữa. Tầng cao nhất chỉ có một căn hộ thôi, hơn 500 mét vuông. 500 mét vuông đúng không. Năm trăm nhân 4, hai nghìn vạn. Bạn của tiểu thư làm nghề gì?”
Tôi đang chảy mồ hôi trộm trong lòng. Hèn gì người bảo vệ của tòa nhà đó lại dùng ánh mắt kia nhìn tôi. Với bề ngoài như tôi, trang sức như của tôi, làm sao vào tòa nhà đó được, vào đưa pizza thì may ra.
Sau khi xuống xe, tôi vào đại sảnh, tìm được bảo vệ. Vẫn là người bảo vệ kia, tôi nói : “Tôi muốn gặp Vương Lịch Xuyên tiên sinh. Có thể phiền anh gọi điện thoại mời anh ấy xuống đây một chuyến không.”
Ông bảo vệ đánh giá tôi, nói : “Chắc cô không hẹn trước đúng không? Nếu có hẹn, Vương tiên sinh sẽ dặn trước cho tôi biết.”
Nhưng anh ta biết tôi có quen biết với Lịch Xuyên, không dám đắc tội tôi, còn nói : “Được rồi, để tôi gọi điện thoại lên phòng ngài ấy, xem xem ngài ấy có trên đó hay không.”
Anh ta gọi điện thoại, hiển nhiên không có người nghe. Người bảo vệ nói : “Vương tiên sinh không có ở nhà. Nếu không cô ngồi ở đây chờ? Bên kia có sô pha kìa.”
Tôi đi tới sô pha da thật ở phía tây sảnh ngồi xuống, phát hiện bên cạnh có một chiếc bàn, trên bàn lại còn cung cấp cà phê miễn phí. Tôi rót một ly cho mình, thêm đường, thêm sữa, sau đó lấy sách giáo khoa về Phương pháp đọc ra.
Tôi không có điện thoại chỗ Lịch Xuyên làm việc. Nếu anh đi làm, khả năng buổi trưa về nhà rất thấp. Nhưng mà, nếu như anh thật sự có thể đi làm, thì sẽ không tắt điện thoại.
Ngồi thật lâu, chờ thật lâu. Tôi ngồi tới 3 giờ chiều, ngồi tới mức bụng đói kêu vang mới thấy từ ngoài cửa lớn đi vào một người mà tôi quen.
Kỷ Hoàn.
Kỷ Hoàn rất nhanh liền thấy tôi, đi tới cạnh tôi chào hỏi : “Vị tiểu thư này tôi từng gặp qua rồi, chỉ là không biết họ gì.”
“Họ Tạ, Tạ Tiểu Thu.”
“Tạ tiểu thư. Em ngồi ở đây đợi ai sao?”
“Đúng vậy.” tôi cảm thấy mặt hơi đỏ “Kỷ tiên sinh, hôm nay anh có gặp Lịch Xuyên không?”
“Không có. Em có số điện thoại của cậu ấy không?”
“Di động tắt máy.”
“Vậy là em có số điện thoại của cậu ấy.” Kỷ Hoàn lặp lại một câu. Hiển nhiên, Lịch Xuyên không dễ dàng cho ai số di động của mình.
“Em có gọi điện thoại tới công ty của cậu ấy hỏi không? Lịch Xuyên là người cuồng công việc, sẽ không dễ dàng biến mất lúc đang làm việc đâu.”
“Tôi không biết anh ấy làm vi