Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tác giả: Du Huyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212772

Bình chọn: 9.5.00/10/1277 lượt.

ói, bây giờ anh biết anh yêu ai rồi.-Thiên giọng đầy ấm áp, yêu chiều nhìn Tuyết Ny

-Thiên, anh không phải… không phải anh yêu Hạ Đồng sao?-Tuyết Ny nói, hiện lên chua xót

-Phải, anh yêu Hạ Đồng.

Tuyết Ny đau lòng không thôi, cô biết anh yêu Hạ Đồng nhưng có cần nói rõ để cô biết hay không?

-Nhưng đó là quá khứ, người bây giờ anh yêu… đang đứng trước mặt anh.-Thiên hơi buồn cười, nói tiếp

Tuyết Ny ngạc nhiên nhìn Thiên, hai má nhanh chóng đỏ hồng, không kìm được nở nụ cười tươi.

-Anh… nói là thật sao?-Tuyết Ny vui sướng nhìn anh

-Là thật. Lúc trước anh không hiểu rõ mình, đến khi Hạ Đồng nói rõ với anh, em lại bỏ đi anh mới biết rõ anh cần ai, anh yêu ai.-Thiên nhìn cô, ánh mắt đầy thâm tình

-Có phải, là vì…

-Không phải vì chuyện đêm đó, cũng không phải ai ép anh, là anh thật sự đã yêu em.-Thiên nói, hoàn toàn đầy chân thật

-Thiên…

Tuyết Ny tưởng chừng mình vừa trải qua một thế kỉ khi nghe anh nói hết câu, lòng tràn ngập hạnh phúc, cảm giác như xung quanh đang là mùa xuân ấm áp, chứ không phải lạnh lẽo như lúc nãy.

-Tuyết Ny…

Thiên nhu tình gọi tên cô, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tuyết Ny.

Tuyết Ny ngây ngô đáp lại, trong lòng dâng lên một cao trào cảm xúc hạnh phúc khôn tả xiết.

* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *

Lời tg:

Một cặp thành rồi nhé!!! Nhân tiện tg có đôi lời mún nói, quả là tiến triển yêu nhau của Dương Tử và Hạ Đồng còn chậm quá, chương một trăm mấy rồi mà vẫn chưa yêu, nhìu lúc tg có suy nghĩ, sao không cho yêu 1 lần cho nhanh luôn hay là cứ yêu nhau rồi tính tiếp, nhưng mà có bạn chia sẻ với mình rằng, bạn ấy không thích Dương Tử, vì anh ấy chưa quên được Ân Di mà đã yêu Hạ Đồng, không phải bắt cá sao? Vả lại Dương Tử là một người lạnh lùng sao lại dễ dàng yêu cái một được, cho nên mình vừa muốn giữ cho anh ấy vẻ lạnh lùng kèm ấm áp, vừa muốn anh ấy quên hẳn đi Ân Di sau đó yêu Hạ Đồng.

Nếu bạn nào có điều mún nói thì hãy cmt cho mình biết ý kiến nhé!!! Ý kiến của các bạn giúp được mình rất nhìu!!! Tks all <3 <3 <3

Chuyện tình hoàng gia – Chương 116

Chương 116: Chuyến đi đến Paris (1).

Sáng sớm hôm sau, Hạ Đồng thức dậy từ sớm sau khi VSCN xong liền xuống nhà phụ giúp chị Ly bày thức ăn lên bàn.

Vừa vặn Dương Tử từ trên cầu thang đi xuống, ánh mắt đen khẽ lướt qua cô, nhìn một một cái, sau đó ngồi vào bàn ăn.

-Chị Ly, đem thêm một phần ăn lên.

Dương Tử tao nhã ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước trắng nói.

-Có bạn cậu đến sao ạ?-Chị Ly hỏi

-Không, cho Lâm Hạ Đồng.-Dương Tử vẫn giữ thái độ như lúc đầu

-Hả!? Tôi sao?-Hạ Đồng kinh ngạc chỉ mình

-Không, không cần, tôi đến trường ăn cũng không sao? Anh không cần lo.-Hạ Đồng xua tay khéo từ chối

-Không phải lo cho em, mà là một lát sợ em lên máy bay không chịu nổi thôi.-Dương Tử thư thái cắt miếng thịt bỏ vào miệng mình nói

-Anh nói cái gì thế?-Hạ Đồng mơ hồ không hiểu rõ

-Chín giờ lên máy bay sang Paris.-Dương Tử giương ánh mắt nhìn cô chậm rãi nói từng chữ

-Cái gì? Đùa sao?-Hạ Đồng thất kinh la lên, muốn té ngửa ra sau

Sao lại bắt cô sang Paris cùng anh chứ? Muốn đi cũng mình anh thôi, cô đi làm gì?

-Không phải muốn anh sang gặp ông ta sao? Bây giờ không muốn nữa sao?-Dương Tử đối với thái độ vì kinh ngạc sắp ngất xỉu của cô lại xem là chuyện thường

-Tôi muốn, nhưng đâu cần tôi đi.-Hạ Đồng nhìn anh chớp mắt lia lịa, ý là cô không đi

-Chưa đến em tự quyết, bây giờ là sáu giờ ba mươi phút sáng, em có hai tiếng rưỡi để chuẩn bị hành lí.-Dương Tử thoáng nhìn đồng hồ nói

-Anh… anh…

Hạ Đồng chỉ anh rồi chỉ cô, không nói được gì, chỉ ấp a ấp úng.

Qủa thật ra nước ngoài là ước mơ của cô nhưng mà đi cùng anh trong tình cảnh này thì cô thà ở nhà còn sướng. Anh có phải là cỗ máy thời tiết không? Hôm qua rõ ràng như cơn giông bão kiên định không đi, hôm nay đã nắng nhẹ muốn đi còn đòi dẫn cô theo.

Rõ ràng anh muốn gì chứ!??

-Anh cũng để tôi báo với cô chủ nhiệm chứ? Còn có bạn tôi nữa?-Hạ Đồng liền vội kiếm cơ, để ra khỏi nhà sau đó chuồn đi đến chín giờ, không có cô anh cũng đi được thôi

-Em không cần lo, tôi đã nói với cô giác em rồi, còn về phần bạn em, em có sao?-Dương Tử đánh ánh mắt đen láy sâu thẳm hỏi cô

-Sao, sao lại không? Bạch Mai, Khiết Đạt còn có anh Lăng Hạo…

Hạ Đồng đang nói vội bịt miệng lại, len lén nhìn anh.

Qủa nhiên sắc mặt anh kém đi nha!!! Là âm u đen tối!!!

-Không cần thông báo, đi liền khỏi đợi đến chín giờ.-Dương Tử âm thanh lạnh lẽo, sau đó dùng khăn lau miệng mình rồi đứng lên

-Hả!?? Nhưng chín giờ… mà sao có… không đi mà…-Hạ Đồng câu nói chẳng hoàn chỉnh, chỉ chỉ trỏ trỏ

-Đừng để tôi vác em như lần trước.-Dương Tử đi ngang cô, nhìn cô một cái sau đó hiên ngang rời đi

Hạ Đồng muốn khóc không được mà cười cũng không xong. Có lí lẽ không vậy!? Thiên lý nằm đâu rồi hả trời??? Làm ơn trả lại đi.

Hạ Đồng mếu máo gục đầu đi theo sau Dương Tử.

Khi chiếc xe chở Dương Tử và Hạ Đồng dừng lại, cả hai bước xuống xe, một trận gió suýt nữa thổi tung làn váy của cô lên, một khắc sau, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên mở to…

Đây là một mảnh đất trống lớn, lại giống như một sân


Polaroid