
mệt mỏi đến được nhà Chính, có cho cô, cô cũng không dám lên xe cùng Dương Tử lúc anh nổi giận đâu. Một lần thôi. Sẽ không có lần hai.
-Sao về trễ vậy?-bà quản gia có chút khó chịu hỏi
-Dạ, cháu… cháu từ giữa đường cao tốc đi bộ về đây.-Hạ Đồng lí nhí đáp, cầu là bà tin đi.
-Đường cao tốc? Cô đang nói dối tôi đúng không? Đi chơi quên đường về thì nói đi.-bà quản gia không tin, nghiêm khắc nói
-Cháu không có, thật sự là cháu từ giữa đường cao tốc đi về đây.-Hạ Đồng vội biện bạch
-Cô giành được giải quán quân cuộc thi hát, phải đi ăn mừng chứ? Sao lại ở giữa đường cao tốc, tôi làm sao tin được?-bà quản gia vẫn không chịu tin cô, hừ một tiếng
-Cháu, cháu…-cô cho dù có giải thích khan cổ họng bà cũng không chịu tin cô, rốt cục là tại sao? Tại sao bà lại ghét cô ngay khi cô đến đây chứ? Cô đã làm gì sai chứ?
-Hừ, không hiểu sao chủ tịch lại kêu cô đến đây.-quản gia không thiện cảm nhìn cô, hừ nhạt một tiếng bước đi
Hạ Đồng đứng nhìn bà quản gia đi khuất dần, không khỏi uất ức, cô không có nói dối bà mà, là Dương Tử đưa cô đến đó rồi bắt cô xuống xe. Tại sao bà lại không tin cô? Tại sao lại ghét cô chứ?
-Đi cũng nhanh đó.
Sau lưng vang lên tiếng nói lạnh lẽo đến tận cùng, không có bất kì cảm xúc nào đan xen, khiến cô vừa lạnh thấu xương lại vừa tức giận khi biết chủ nhân giọng nói đó.
Hạ Đồng quay qua nhìn Dương Tử đứng ngay cầu thang dác vàng nhìn cô, ánh mắt hờ hững lạnh lùng không hơn không kém. Một cơn tức giận ùa tới, anh bỏ cô giữa đường cao tốc vậy mà không có chút gì là hối lỗi lại còn cho đó là điều cô nên gánh phải.
-Liên quan tới anh sao?-Hạ Đồng hậm hực nhìn anh
-Đương nhiên là không liên quan đến tôi.-Dương Tử thờ ơ đáp
-Vậy thì đừng hỏi.-Hạ Đồng liếc anh một cái
-Hỏi để biết cô có vui không thôi? Thế nào?-Dương Tử cười lại như không cười, nói
-Nhờ anh mà tôi rất vui. Vừa lòng chưa?-Hạ Đồng sắp phát điên lên vì thái độ lạnh nhạt của anh, đi lên cầu thang dừng trước mặt anh
-Vẫn chưa. Thứ tôi hài lòng chính là… cô rời khỏi đây.-Dương Tử nhấn mạnh bốn từ cuối cùng, lãnh đạm nói ra
-Vậy thì làm anh buồn rồi. Tôi-sẽ-không-đi.-Hạ Đồng nói thật chậm thật lớn câu cuối, sau đó đẩy anh qua một lên đi lên phòng
Anh khẽ nhếch mép nhìn cô đi lên phòng, anh cũng muốn xem, cô chịu được bao lâu.
Chuyện tình hoàng gia – Chương 40
Chương 40: Yêu cầu
Sáng thức dậy, Hạ Đồng vươn vai lấy tinh thần rồi đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cho Dương Tử.
Dương Tử từ trên phòng đi xuống, Hạ Đồng phải cố lắm mới có được nụ cười trên môi, nhìn anh nói:
-Anh thức rồi thì ăn sáng đi. Hôm nay là chủ nhật chắc anh không đến trường đâu nhỉ?
Ơ, ơ hình như cô hơi hỏi dư thì phải, chủ nhật làm sao đến trường được.
-Cô quên là hôm nay có cuộc họp sao?-Dương Tử hơi liếc nhìn cô nói
-Có sao?-Hạ Đồng ngu ngơ hỏi, sao cô không nhớ là có ta?
-Trong vòng năm phút nữa, nếu tôi không thấy cô có mặt ở phòng hội trưởng thì cô tự biết số phận mình đi.-Dương Tử bỏ lại câu đó, sau đó bước đi.
-Hở!?
-Không được đi xe, đi bộ cho tôi.-Dương Tử trước khi đi nói một câu, sau đó đi tiếp ra ngoài
-Khoan, khoan.-Hạ Đồng đuổi theo anh nhưng vừa đuổi ra tới cửa thì anh đã lên xe chạy mất dạng.
Năm phút, đi bộ đến trường!? Không phải chứ? Hôm qua chạy từ đường cao tốc về đây hai chân cô đã mềm nhũn hết rồi, đã vậy sáng sớm còn bắt cô chạy bộ đến trường. Có cần ác vậy không?
Lắc đầu một cái, Hạ Đồng lao ra ngoài cửa dùng hết sức lực chạy với vận tốc nhanh nhất, cứ coi như cô xui xẻo gặp tên điên như anh, còn không thôi thì xem như cô chạy bộ buổi sáng vậy.
Còn chưa chạy đến trường thì điện thoại cô đã reo lên một hồi chuông dài, vừa dốc hết sức chạy vừa lấy điện thoại ra bắt máy.
-Alo.-Hạ Đồng thở hì hục nói
[…Em bị làm sao vậy?…'>-đầu dây bên kia Lăng Hạo thấy giọng cô hơi lạ, hỏi
-Em, em ổn. Mà anh điện em chi vậy?-Hạ Đồng vừa chạy vừa trả lời điện thoại
[…Hôm nay là chủ nhật, định rủ em đi ăn sáng thôi…'>
-Chắc không được rồi. Hôm nay hội học sinh có cuộc họp, em phải đến đó.-Hạ Đồng không khỏi thở gấp đáp
[…Sao anh lại không biết?…'>
-Anh thì quan tâm đến hội bao giờ. Không nói nữa, em đang rất gấp. Tạm biệt anh bái bai.-Hạ Đồng vội vã nói, sau đó cúp máy
Lăng Hạo còn đang định kêu cô bỏ đi, anh sẽ đến đón cô đi ăn sáng thì cô đã cúp máy. Cũng khó trách cô được.
Hạ Đồng không thể trong năm phút từ nhà Chính chạy tới trường, mất ít nhất cũng chín mười phút, chuyến này tiêu rồi, tiêu thật rồi.
Hạ Đồng mở cửa phòng hội trưởng ra, phải nói ai ai cũng nhìn cô y như gặp sinh vật lạ vậy, làm cô có chút mất tự nhiên.
-Xin lỗi mọi người, xin lỗi.-Hạ Đồng liên tục cúi đầu xin lỗi
-Đến trễ, ra ngoài đứng.-Dương Tử mắt chăm chú nhìn tập hồ sơ trong tay, không nhìn cô lạnh lùng nói
Gì, gì chứ? Bắt cô chạy đến đây còn không cho cô vào, bắt cô ra ngoài đứng chờ tan họp sao? Có cần quá đáng vậy không?
Hạ Đồng rất muốn đi đến giơ tay tát một bạt tay vào mặt anh nhưng mà cô không thể, chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.
-Tôi biết rồi.-Hạ Đồng cắn môi dưới đáp, sau đó mở cửa ra ngoài
Trước khi đi cô có thể