
đi vừa nói
-Anh nghĩ… không sợ sao?-Hạ Đồng bây giờ không cần quan tâm đến sỉ diện, cô sợ sắp chịu không được nè.
-Cô tệ hơn Tiểu Lạc đấy.
Càng đi vào sâu thì không khí càng tối tăm, u ám lạnh lẽo đến thấu xương,những hình nộm ma quái kinh tòm thò ra làm cô hồn bay phách lạc. Rồi có cả luồng gió nhẹ thổi qua làm cô sởn cả tóc gáy.
-ÁÁÁaaaa…..-cô la toáng cả lên
Vì ở đâu một bộ xương người rơi xuống làm cả ba giật mình nhưng chỉ cô sợ hãi hét lên, còn Dương Tử và Tiểu Lạc cố nhịn cười vì biết cười trên sự sợ hãi và đau khổ của người khác rất là ác. Bàn tay cô bóp chặt cánh tay anh như thể xé nát nó cũng đủ thấy cô đang rất sợ. Dương Tử thì cứ đi trước cùng với Tiểu Lạc như tấm lá chắn cho cô không khí càng u ám hơn làm cô toát đẫm mồ hôi. Bỗng có một cánh cửa, Tiểu Lạc liền lên tiếng rối rít
-A, chắc đây là lối ra đó chị hai.
Cô nghe tới đây thì mừng rỡ, kéo tay cả hai người kia chạy thật nha tới, nhưng vừa mới mở của ra thì……….
-ÁÁÁaaaa….. Maaaaaaaaaa….-cô hãi hồn la lớn
Cô ôm chặt lấy anh, những tiếng rên rỉ của ma quỉ làm cô thấy sợ hơn. Anh có thể cảm nhận được tim cô đang rất đập mạnh và nhanh, và áo anh cũng đang ướt vì có gì đó nóng nóng chảy ra (nước mắt của cô ấy).
Dương Tử có chút nhíu mày nhìn cô gái đang úp mặt sau lưng mình, lại có chút xót xót khó tả, cảm giác này rốt cục là sao?
Cuối cùng cả ba cũng thoát ra được căn nhà ma đó, cô vội ngồi xuống băng đá gần đó, hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, đến giờ mà mấy tiếng rên vẫn còn vang vẳng bên tai cô làm cô muốn ngất đi luôn.
-Chị hai, chị không sao chứ, Tiểu Lạc hư quá khi bắt chị hai vào đó chơi.-Tiểu Lạc hối lỗi làm mặt cún con trông rất yêu
-Ngốc quá, chị hai không sao cả, Tiểu Lạc giỏi hơn chị hai nữa đấy không sợ ma luôn.-cô xoa nhẹ đầu Tiểu Lạc nói
-Lần sau không cho cô đi theo, chỉ tôi và Tiểu Lạc thôi.-Dương Tử khoanh hai tay trước ngực nói
-Có lần sau tôi sẽ không dẫn đến khu vui chơi này đâu.-Hạ Đồng rút kinh nghiệm nói
-Chị hai, hay là mình đi xem cá heo đi.-Tiểu Lạc nắm vạt áo cô nói
-Được, mình đi thôi.-Hạ Đồng mỉm cười ân cần nói
-Hura…
Sau đó cả ba đi đến khu “Biển khơi” nơi hàng loạt những chú cá trong bề kính, và đặc biệt nhất là màn trình diễn xiếc cá heo.
Chuyện tình hoàng gia – Chương 44.2
Chương 44.2: Bữa ăn gia đình
Cả ba ngồi vào ghế nhìn xuống phía khán đài nơi có những chú cá heo uốn lượn trong nước, chúng nhảy qua vòng, uốn quanh trong nước và đua nhau bơi lội rồi cả trò phun nước lên nữa chứ trông thật là đẹp.
-Hay quá.-Tiểu Lạc vỗ tay hoan hô
-Cũng hay.-Dương Tử ngồi bên cạnh khẽ cười
-Anh nói làm như đây là lần đầu xem xiếc cá heo vậy.-Hạ Đồng trề môi nhìn anh
-…
-Đừng nói là bị tôi nói trúng rồi nha.-Hạ Đồng ngạc nhiên khi anh im lặng
-Lạ lắm sao?-Dương Tử lại nhìn cô bằng ánh mắt mọi ngày. Lạnh.
-Đương nhiên rồi, đường đường là thiếu gia tập đoàn lớn mà chưa từng thấy cá heo bơi thì đúng là chuyện lạ.-Hạ Đồng thao thao bất tuyệt nói
-Có cần cô quan tâm không?
-Ờ, thì không.-Hạ Đồng bĩu môi sau đó xem tiếp
-Anh Dương Tử, đi theo em, em đưa anh đi chào cá heo.-Tiểu Lạc nắm tay anh nói
-Sao?-anh khó hiểu nhìn Tiểu Lạc
-Thì đi chào cá heo đó, chúng ta đi thôi.-Tiểu Lạc nói rồi kéo anh đi xuống phía dưới chỗ mấy chú cá heo đang bơi lượn kia.
Sau đó Tiểu Lạc kéo anh đứng lên chen qua những hàng ghế đi xuống phía dưới, Tiểu Lạc to nhỏ với người điều khiển một lát, ông ta gật đầu mỉm cười.
Cuối cùng, cô cũng thấy màn, “Heo đực chào cá heo”.
Hạ Đồng mở tưởng tới một con heo đực đi đến biển gặp một con cá heo, sau đó cúi đầu hành lễ còn nói: “Ột ột, xin chào cá heo!”
Haha nghĩ đến đây cô lại không nhịn được mà cười lớn, trong nhất thời mọi người nhìn cô y như đang nhìn một người “điên”. Cô vội giơ tay lên xin lỗi sau đó giả vộ vuốt vuốt tóc mình.
Nhìn hai người, trông anh có vẻ chưa thấy cá heo thật, không ngờ đấy. Bởi vậy ta nói giàu cũng không tốt, mà nghèo thì không nên.
Còn xung quanh mấy cô gái cứ nhoi nhoi trước vẻ đẹp của anh, người nào người nấy cứ nhìn anh từ lúc anh xuống dưới đó, cứ y như vào đây để xem anh chứ không phải cá heo nữa.
Cô chỉ có thể tặng cho họ hai từ “háo sắc”.
Đến một lúc anh mới cùng Tiểu Lạc đi lên, Hạ Đồng lấy trong túi xách bịch khăn giấy, rút ra một tờ lau mồ hôi cho Tiểu Lạc.
-Có vui không?
Hạ Đồng chu đáo y như một người mẹ lo lắng cho con mình.
-Dạ vui lắm.-Tiểu Lạc cười tươi nói
Hạ Đồng lau xong mồ hôi cho Tiểu Lạc, thấy trên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi, có lòng tốt rút ra một tờ đưa cho anh.
Nhưng mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.
-Không phải anh định kêu tôi lau cho anh giống lau cho Tiểu Lạc chứ.-Hạ Đồng chu mỏ nhét tờ khăn giấy vào tay anh, cô có ý tốt đưa cho anh lau mồ hội vậy mà còn nhìn cô vẻ kì quái.
Dương Tử vẫn im lặng cầm tờ khăn giấy lên lau mồ hôi trên trán mình, không hiểu sao đi chơi với cô và Tiểu Lạc, lại cho anh một cảm giác ấm áp lạ thường, giống như một thứ tình cảm anh đã mất từ sớm bây giờ được cảm nhận lại.
Sau màn xem xiếc cá heo, cả ba đi đến một quán ăn ở khu vui chơi, ngồi vào bàn lật cái menu