80s toys - Atari. I still have
Cô ấy… là của tôi!

Cô ấy… là của tôi!

Tác giả: tk0? [Trasmin]

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324033

Bình chọn: 7.00/10/403 lượt.

thức đặt đôi chân xuống dòng đường xe cộ qua lại tấp nập một lần nữa.

Một chiếc xe loạng choạng lao tới.

Một bàn tay giật mạnh nó lại đằng sau:

– Cậu định tự tự hả? – Phong quát lớn.

Nó giương con mắt vô hồn nhìn lên hắn, một cách từ từ.

– Đừng như thế nữa, xin cậu đấy!

Phong ôm ghì lấy nó, lòng hắn đau như cắt.

– Tại sao…? – Miệng nó mấp máy từ những chữ thật nhỏ, tưởng như không còn sức lực để thốt ra cho đến những chữ căm hờn càng lúc càng lớn dần – Tại sao cậu không giấu tôi luôn đi, nói ra để làm gì hả? – Và nó như chìm hẳn vào từng hàng nước mắt – Tôi ghét cậu, ghét lắm cậu biết không?

– Xin lỗi… xin lỗi cậu!

Phong chẳng biết làm gì bây giờ ngoài việc ôm lấy nó và an ủi, hắn có thật sự đã sai khi cho nó biết chuyện này?

Người nó lạnh ngắt…

Hắn đưa nó về nhà mình, rửa trôi dòng nước lạnh trên thân thể và khoác lên mình chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của hắn.

Nó buông mình theo gió ngoài ban công của phòng hắn, chẳng còn buồn nhiều, nó đang suy nghĩ về một cái gì đó, rất chăm chú.

Phong mở cửa phòng, đem vào một tô cháo:

– Vào đi, ngoài đó lạnh lắm!

Rồi cũng lấy một cái áo khoác đem ra, khoác lên vai nó.

Nó mỉm cười nhẹ, mắt vẫn mơ hồ xa xăm:

– Cảm ơn cậu…

– Sao lại cảm ơn? – Hắn chau mày khó hiểu.

– Vì cậu đã nói cho tôi biết sự thật! – Nó lơ đãng, những lời nói ra đều được gió cuốn đi một cách nhẹ nhàng.

Phong lại càng khó hiểu hơn:

– Chẳng phải hồi nãy cậu còn trách tôi sao?

– Ừ… – Nó chống tay vào lan can – Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa.

– Cậu không sao chứ?

Nó gật nhẹ, khẽ mỉm cười trấn an lòng hắn, chứ thật ra trong nó đang rất rối bời. Nó không biết sau này sẽ phải sống làm sao? Đối diện với sự thật này như thế nào? Nó phải làm sao…?

– Đừng buồn nữa, tôi luôn ở cạnh cậu! – Một lần nữa, Phong lại siết chặt nó trong vòng tay của mình.

Nó chỉ biết đứng im cho hắn ôm mình như thế, bây giờ… nó chẳng còn lấy một chút sức lực.

– Tôi – hắn hôn nhẹ lên tóc nó – sẽ làm cho cậu quên Minh mà!

Hắn nhìn nó, ánh mắt nó buồn, xa xôi…

Hắn nhẹ cúi người xuống, muốn đặt lên đôi môi bé nhỏ của nó một nụ hôn thì nhạc chuông điện thoại của hắn reo lên, hắn hơi lưỡng lự… và cũng nhấc máy.

Sắc mặt hắn từ bình thường, chuyển sang ngạc nhiên, rồi hoảng hốt, hắn cúp máy trong tình trạng bất thần, quay xuống Nhi:

– Cô Vân… mất rồi!

Nhi lặng thinh, không cười, cũng chẳng buồn mà khóc… Cớ gì phải khóc cho người đàn bà đã giết ba mẹ mình chứ? Hừm, ông trời cũng có mắt mà.

“Chết… bà chết thì có thể nghĩ là mình đã rửa hết tội lỗi rồi sao?” Mặt nó chứa đựng sự lạnh lẽo tựa như những cơn gió đầu mùa đông nhưng cũng có một phần, nó tự cảm thấy là… thật khó chịu… Thật hụt hẫng!!!

Nó ngước lên nhìn Phong, có thể thấy bờ môi nó đang run lên từng nhịp, nhưng vẫn có làm bộ mặt tỉnh, vô tâm:

– Chết rồi sao? Khi nào thế?

Phong mặc dù biết là nó rất hận bà nhưng… có cần phải lạnh lùng đến thế không? Nó… không có một chút thương cảm sao?

Phong thở hắt ra, hơi mệt nhọc:

– Mới vừa thôi, trước ngã tư gần bệnh viện!

Nói rồi Phong đẩy cửa bước ra, hắn cần phải tới đó gấp, ba mẹ hắn đang gọi:

-Cậu nghỉ đi!

“Cạch”

Khi cánh cửa vừa khép lại, nó đã khóc, từng giọt nước mắt lại lăn dài trên khóe mi, ai nói giọt nước mắt trong mưa khi nãy là giọt cuối cùng chứ? Sẽ phải khóc rất nhiều nữa, sẽ phải chịu đựng thật nhiều nữa, sẽ phải kìm nén thật nhiều… và sẽ phải ghim nỗi nhớ ai đó thật sâu nữa. Làm ơn… làm ơn đừng có ai cố muốn gỡ nó ra. Làm ơn đừng có ai cố gieo rắc lại mối tình tội lỗi đáng lẽ không nên có. Và làm ơn… đừng có ai cố moi móc chuyện này một lần nữa. Yếu đuối thật nhiều, rồi cũng sẽ đến lúc quên được, chỉ cần… những hình ảnh ấy đừng xuất hiện và lởn vởn xung quanh nữa thôi.

Nó ngồi thu mình vào 1 góc, đôi tay lạnh buốt khoanh tròn cái đầu gối, mái tóc của nó rũ xuống càng tôn lên vẻ tiều tụy và mệt mỏi của nó.

Càng lúc tiếng nấc càng lớn hơn, rèm cửa vẫn bay, những cơn gió xuyên sâu làn da mỏng manh khiến nó phải rùng mình.

“Tại bà… tại bà thôi… tại … bà ở ác… Đáng lắm!” nó bấu chặt lấy cái gối trắng tinh, những giọt nước tinh khiết vẫn theo hàng rơi ướt đẫm chiếc gối. Có một chút gì đó…hơi ray rứt trong nó, nhưng nó không nhận ra.

Nó nằm phịch xuống giường, muốn chợp mắt 1 chút…

Muốn quên đi những điều thật tồi tệ đã xảy ra hôm nay…

Muốn quên hết…

Nếu trong đầu nó chỉ là một cái túi rỗng tuếch không biết ghi nhớ bất cứ cái gì thì tốt biết mấy….

Nó nghĩ về Minh… mất mẹ… hắn sẽ sống ra sao?

Nó cũng làm gì có tình thương của mẹ chứ, thậm chí là cả ba. Tại sao nó lại lo cho hắn chứ?

Từ giờ…nó sẽ xóa hết tất cả những gì thuộc về hắn…

Từ nụ cười mê hoặc lòng nó, từ ánh mắt mỗi lúc giận dữ bởi cơn ghen nổi lên, về những cái hôn, vị ngọt còn thấm nơi đầu môi…

Sẽ xóa hết…

Nó không cho phép mình giữ lại tất cả những gì của hắn….

Coi như coi chuyện đã giải quyết xong… Nó và hắn… chẳng liên quan!

Nhưng, nếu như thế thì nợ… đã được trả hết chưa?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã cố gắng quên trong suốt hai năm nay, hằng đêm cố níu tay với lấy từng trang kí ức…

Nó không thể quên!

Và g