Cô ấy… là của tôi!

Cô ấy… là của tôi!

Tác giả: tk0? [Trasmin]

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324673

Bình chọn: 10.00/10/467 lượt.

Minh và Phong? Cụ thể hơn được không. – tên này hâm nhỉ, tự nhiên không quen biết mà chặn đường người ta hỏi này nọ là sao?

-Thì con nhỏ đó lúc trước quen Minh bây giờ lại quen Phong nên…

-Dừng lại…- hắn cắt ngang – cho hỏi con nhỏ đó tên gì nhỉ?

-Nhi.

-Lê Thanh Nhi đúng không?

-Cậu cũng biết con nhỏ đó à, đừng nói bị nó dụ nữa nhé!

Không để ý đến tụi này nữa, cậu ta thoáng thấy được 3 nhân vật chính và 5 nhân vật phụ đang đi ra rồi.

Với vận tốc tên lửa, cậu ta phi nhanh lại đấy, gọn lẹ:

-Anh Minh về nhà đi, ba mẹ muốn hỏi tội anh vì chuyện tối hôm qua, chị Nhi theo tôi.

-Ơ..ơ…cái gì thế? – Nhi bất ngờ khi bị cái tên này lôi đi.

-Bảo! Cái gì đấy? – Minh gọi với theo.

Bảo dừng lại:

-Ba gọi nhưng anh không bắt máy nên bắt em tới tận trường đem anh về nhưng bây giờ em có tí chuyện rồi nên anh về đi.

Tại quán kem cách trường không xa…

Bảo hằm hằm nhìn Nhi.

-Lôi người ta ra đây có gì không? – nó bắt đầu thấy bực.

-…

-Nói gì đi chứ?

-Rốt cuộc là ai trong 3 người đó? – cuối cùng Bảo nhà ta cũng lên tiếng.

-Chuyện gì? – nó không hiểu cài tên này đang nói về vấn đề gì.

-Chị…thích ai trong 3 người đó?

-… – mặt đần ra 1 đống.

-Ashiiii….Rốt cuộc là chị thích ai trong 3 người. Anh Hải, anh Minh hay anh Phong?

Cô ấy…là của tôi – phần 54

” Mình thích ai sao? ” nó nghĩ nhưng đúng hơn là đang tự hỏi bản thân.

-Sao lại hỏi thế?

-Thì chị cứ trả lời tôi đi.

-Tôi không thích ai cả, được chưa?

-Không tin nổi.

-không tin thì thôi.

Nói rồi nó đứng lên xách cặp đi về, nhưng mới đi ra được tới cửa thì đột nhiên mưa lớn:

-Ax…mưa hồi nào vậy trời!

-Ơ…hồi nãy còn nắng mà. – phía sau nó còn có cả Bảo.

-Làm sao mà về bây giờ? – nó cuống cuồng lên.

-Chị có đem dù không?

-Nắng chang chang ai biết mưa mà đem. ( xì, có mưa chị cũng k đem nữa mà)

-được rồi, vào đây ăn, nhân tiện chờ mưa ngừng rồi về.

-cậu…trả tiền nhé!

-Ừ!

Minh về tới nhà, không phải là nhà riêng mà là căn biệt thự của nhà họ Trần.

-Ba mẹ gọi con về có gì không? – hắn vào nhà không thèm hỏi han gì ai hết, ngang nhiên ngồi xuống ghế đối diện ba mẹ hắn.

-Giải thích đi, chuyện hôm qua là sao hả? – ông Huy ném cho con mình ánh nhìn giận dữ.

-Sao là sao ạ?

-Mày…mày còn hỏi lại tao à?

-Thì chán nên con về trước thôi, có gì to tát đâu chứ.

-Mày…

-Anh à… – ngăn cho cơn giận của chồng mình không lên đến đỉnh điểm, bà Vân nhẹ giọng. – Mẹ gọi con về không phải chuyện đó.

-Chứ là gì?

-Mẹ muốn hỏi…cái con bé bạn gái thằng Phong đấy, chắc con biết nó chứ?

-Sao em lại hỏi về con bé đó?- ông Huy dường như không muốn nhớ về hình ảnh của Nhi lúc đó 1 chút nào cả.

-Con…không biết bạn gái tên Phong đó là ai hết, được chưa ạ? – mặt hắn tối sầm lại rồi đi thẳng lên lầu, vào phòng của hắn. Vì trước đây hắn ở trong nhà này nên cũng có phòng riêng ở đây.

Quay lại với Nhi và Bảo…

-Cho tôi hỏi 1 câu nhé? – Bảo e dè hỏi nó.

-Cậu vừa mới hỏi đấy thôi. – nó thản nhiên cho miếng kem lạnh vào, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài trời mưa.

-Vậy 2 câu nhé?

-Hết 2 câu rồi.

-Ashiii, không thèm xin phép nữa, lâu lâu muốn làm người lịch sự 1 chút cũng không được.

-Cậu mà lịch sự nỗi gì, có gì thì hỏi đi.

-Chị đang quen ai thế?

-Có quen ai đâu.

-Lại xạo…chị đang quen anh Hải, nhưng có bữa tôi nghe chị đang quen anh Minh, hôm nay tôi lại nghe chị quen anh Phong, thế chị quen ai?

Nó phụt liền miếng kem nhưng hên là không túng ai để bị nói là mất vệ sinh:

-Cậu nghe ai nói thế?

-Mấy bà tám trường chị.

-cậu đi tin mấy bà tám à?

-Ừ thì…biết đâu lại đúng.

-Không đúng, tôi đâu có quen ai.

Bảo lại nhìn nó xăm xoi:

-Nói chị không quen anh Phong hay anh Minh đi, nhưng mà…chẳng phải chị đang quen anh Hải hả?

Nó ngưng ăn:

-Chia tay rồi.

Bào há hốc mồm:

-Cái gì? Hồi nào?

-Lâu rồi.

-Thật không?

-Không tin thì thôi.

Im lặng…

1 lúc sau…

-Gì đấy? – Nhi đang có điện thoại, người gọi là Hy.

+Huhu chị ơi…

-Cái gì?

+Ngoại..ngoại…

-Ngoại làm sao?

+Ngoại dầm mưa về giờ sốt cao lắm, xíu nữa chị về nhớ mua thuốc nhé!

-Cái gì? – nó bật người dậy – sao lại dầm mưa?

+Em không biết, em hỏi nhưng ngoại không nói.

-được rồi.

Nó cúp máy, khuôn mặt lo lắng ” Đã yếu rồi mà còn dầm mưa sao?”

-sao thế? – Bảo thấy nó như thế cũng hỏi.

-Không có gì, tôi về đây. – nó đứng dậy thì bị Bảo kéo lại:

-Còn mưa mà.

-dầm mưa tôi cũng có chết đâu.

Về tới nhà…

-Mày cho ngoại ăn gì chưa? – Nhi hỏi Hy, ném cái cặp qua 1 bên.

-Anh Tài nấu chao cho ngoại ăn rồi.

-Tài?

-Ừm…anh ấy thấy người ngoại ướt từ dưới cầu thang nên đưa lên đây.

-Thế à?

-Anh ấy đi mua cái gì cho ngoại rồi ý.

-Có ai hỏi đâu?

Rồi nó quay sang bà, bà vẫn còn ngủ:

-Sao lại dầm mưa chứ? Lỡ có chuyện gì thì sao, thật là…

Trong giấc ngủ, không biết bà mơ thấy gì nhưng bà lại khẽ kêu lên, trước mặt Hy và Nhi, 1 giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt nhăn nheo của bà:

-Phương…Phương à…Phương…đừng *****….đừng đi…

Nhi giật mình, lòng thắt lại:

-Phương sao? sao ngoại lại kêu tên mẹ chứ?

-Ngoại..đã gặp chuyện gì sao? – ở phía sau Hy khẽ nói nhỏ.

Nhi quay phắt người lại:

-Chuyện gì là chuyện gì?

-Em không biết nh


XtGem Forum catalog