Pair of Vintage Old School Fru
Cô bé lọ lem của tổng giám đốc bá đạo

Cô bé lọ lem của tổng giám đốc bá đạo

Tác giả: Kim Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326713

Bình chọn: 8.5.00/10/671 lượt.

o lớn phút chốc chỉ còn hai người.

Elena chậm rãi quan sát Mạc Dĩ Trạch, khoảng một phút sau, cô mới lên tiếng: “Đứa bé trong bụng Y Tuyết là của cậu sao?”. Hôm qua nghe được trong giọng nói của Ngạn cô hiểu quan hệ của hai người này không phải là đơn giản, cho nên đoán rằng đứa bé trong bụng của Y Tuyết là anh.

Mạc Dĩ Trạch chợt nhíu mày, đối với vấn đề này cũng chẳng ngại, gật đầu lên tiếng: “Là của tôi”.

“Việc ngày hôm trước …… cậu cũng biết?”.

“Ý bà là việc phá thai?”. Sắc mặt của anh trầm xuống.

Elena gật đầu, bởi vì nói tới vấn đề này làm cô nhớ tới Âu Y Tuyết không biết thế nào”. Tôi muốn nói ngày hôm qua là một hiểu lầm, thật ra thì cũng không phải là Y Tuyết muốn bỏ đứa bé, mà là tôi cố ý muốn con bé làm như thế”. Nói xong, Elena dần dần run rẩy.

“Ý của bà là nói, là bà muốn cô ấy phá thai, mà không phải cô tự nguyện?”. Lời nói của Elena, không thể nghi ngờ giống như một quả bom oanh tạc trong lòng Mạc Dĩ Trạch.

“Ừ”. Mặc dù bà không muốn như thế, nhưng sự thật chính là như thế. “Cho nên nói. . . Nếu như cậu thật biết con bé ở đâu, vậy thì xin cậu nói cho tôi biết”. Nếu như có thể để cho cô gặp lại được con bé, như vậy cô có thể sẽ xem xét lại đứa bé.

Mạc Dĩ Trạch chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, cũng không lên tiếng.

Sau đó hai người trầm mặc, trong lúc này Bạch Tuấn Ngạn từ trên lầu đi xuống, nhưng cũng không có phát hiện Âu Y Tuyết. Vạn bất đắc dĩ, Elena và bạch Tuấn Ngạn chỉ có thể ra về.

Mà sau khi hai người rời đi, Mạc Dĩ Trạch cũng gọi Minh Vũ.

“Cô ấy thức dậy chưa?”. Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nhìn Minh Vũ, hỏi.

“Vẫn chưa”. Minh Vũ lắc đầu.

“Vậy thì tốt, điều tra người phụ nữ kia!”.

“Vâng”.

. . . .



Ngày tháng thoi đưa, cứ như vậy liên tiếp qua năm ngày ——

Năm ngày trôi qua như một thời gian biểu được sắp đặt sẵn! Đúng tám giờ sáng sẽ có người gọi cô dậy, sau đó ăn xong bữa sáng lại đọc một chút sách báo; đợi đến mười một giờ ba mươi dùng bữa trưa sau đó ngủ đến ba giờ; sau nữa nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, cho đến bữa tối. . .

Chiều hôm đó, Âu Y Tuyết không có một chút buồn ngủ. Cô mở đôi mắt trống rỗng, nhìn bầu trời đến ngẩn người. Bên ngoài có lẽ rất nóng, nhưng là cô không cảm thấy! Mạc Dĩ Trạch có thể nói là làm được tất cả mọi chuyện, chăm sóc cô như một quý bà, mấy ngày liên tiếp ăn ngon, thân thể cô không giống trước mảnh mai, hơi đẫy đà; lại dùng mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, da của cô cũng hết sức trắng nõn hồng hồng; cô giống như đã thay đổi , nhưng cô biết mình một chút cũng chẳng thay đổi, đó chính là quyết tâm bỏ đi!

Cô làm bộ thật biết điều, mỗi ngày nghe lời anh ngoan ngoãn ăn cơm, yên lặng ngủ vì chính là muốn anh buông lỏng cảnh giác, Mạc Dĩ Trạch vẫn chưa tin tưởng cô sẽ ngoan, nên hoạt động của cô chỉ trong căn phòng này. . .

Âu Y Tuyết không khỏi cảm nhận được thất bại, nếu như lại tiếp tục như vậy, cô chỉ có thể đợi đến khi đứa bé ra đời mới đi được.

Nghĩ tới điều đó, tay của cô không tự chủ vuốt bụng, nhìn xuống trong lòng lại vô cùng rối loạn. . .

“Tiểu thư”. Đột nhiên, một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của cô.

Âu Y Tuyết đem suy nghĩ dằn vào trong lòng, nhìn người tới, lại thấy là Tiểu Tiểu.

“Có chuyện gì sao?”. Lấy tạp chí để qua một bên, không rõ hỏi.

“Nên dùng bữa chiều”. Tiểu Tiểu đứng ở cửa phòng, không có ý đi vào.

“Ừ”Âu Y Tuyết gật đầu. Có lẽ là bởi vì mang thai, cho nên thường là sau bữa cơm trưa chưa bao lâu sau sẽ thấy đói, mà hôm nay cũng là như thế: “Đem bữa ăn để trên bàn là được rồi”.

“Tiểu thư. . .” Tiểu Tiểu vẫn không có đi vào, cô do dự một lát, hỏi tiếp: “Quản gia hỏi cô muốn dùng trong phòng hay ra ngoài? Em biết cô ở trong phòng nhiều ngày như vậy sẽ rất buồn bực nên đã nói với….”.

“Đợi chút”. Tiểu Tiểu vẫn chưa nói hết, Âu Y Tuyết liền lên tiếng cắt đứt lời của cô. Trong mắt hiện ra vui mừng, cô không có nghe lầm? Cô ấy mới vừa nói. . .”Em nói là. . . Tôi có thể đi ra gian phòng này?”.

“Ừ”. Tiểu Tiểu vui vẻ nói: “Mới vừa rồi quản gia đã thông báo, cô có thể rời phòng rồi, nhưng là. . . Không thể bước ra biệt thự nửa bước. . .”. Mặc dù không có hiểu rõ tại sao cậu chủ nhốt cô ở chỗ này, nhưng cậu chủ phân phó cô cũng chỉ có thể làm theo.

“Không sao, tôi sẽ ra ngoài”

Không thể bước ra biệt thự, cô sẽ khó chịu sao? Không, dĩ nhiên sẽ không! Chỉ cần có thể rời đi gian phòng này, như vậy cơ hội cô rời đi biệt thự cũng nhiều hơn. Âu Y Tuyết nghĩ tới, liền đứng lên đi về phía cửa.



Chỉ là, cô tựa hồ là vui mừng hụt . . .

Bởi vì Mạc Dĩ Trạch mặc dù để cho cô tùy ý có thể ra vào, nhưng không cho liên lạc với bên ngoài, tại sao chứ?

Thứ nhất, Âu Y Tuyết đi dạo cả biệt thự, cô mới phát hiện, biệt thự này cũng không phải căn biệt thự kia! Mặc dù là từ ngoại hình, bố trí, kết cấu đều giống, nhưng cô vẫn thấy khác.

Thứ hai, cô tìm khắp cả biệt thự cũng không có phát hiện bất kỳ công cụ truyền tin, vô luận là máy bay riêng, hay xe đạp;

Thứ ba, tất cả người làm ra vào biệt thự đều phải qua camera, vì phòng ngừa họ đem điện thoại di động vào biệt thự;

Thứ tư, cho dù cô ra khỏi cửa phòng, nhưng là mỗi ngày trừ Tiểu Tiểu với một vệ sĩ