
, thì ra tất cả chỉ vì một câu không thích hợp của cô.
Bác chưa từng nhìn thấy Dĩ Trạch yêu một người đến như vậy. Bà thật không hiểu, cô ngại cái gì “nó chỉ yêu con, còn cá cược 10% chữa đôi chân”. Dĩ nhiên sau này bà mới biết.
Chương 148: Bắt Đầu Là Hận, Cuối Cùng Là Yêu (Kết Cục 2)
Bởi vì câu nói của Lục Bình , Âu Y Tuyết ngẩn ra. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đau thương của Lục Bình thật lâu.
Thấy cô rốt cuộc cũng có phản ứng, trong lòng Lục Bình thầm thở dài, ngay sau đó lại nói: “Tên nhóc đó mấy ngày nay ngày nào cũng ở tới mười hai giờ đêm mới rời đi, trước mắt thì nói là thảo luận chuyện kết hôn, nhưng ai cũng biết là nó không muốn xa con”. Bà chưa từng thấy qua con mình lại yêu thương một người con gái như vậy, cho nên bà cũng muốn giúp cho cả hai xóa bỏ hiểu lầm.
Âu Y Tuyết lặng lẽ mím môi, chỉ là nhàn nhạt nhìn Lục Bình, không nói gì.
“Bác nhìn nó từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy nó đề ý ai nhiều như vậy. Cho nên bác nghĩ, địa vị của con trong lòng nó không hề nhỏ, ngay cả bác và cha nó cũng không bằng”. Mặc dù bà không muốn thừa nhận việc này nhưng đây là sự thật. “Cho nên giữa hai con không có gì là không thích hợp, con nói cho bác biết, con có thương nó không?”. Lục Bình nghiêm túc hỏi.
“Con…..”. Đối mặt với câu hỏi của bà, trái tim Âu Y Tuyết không ngừng loạn nhịp, một câu nói mắc kẹt trong lòng. Do dự một lúc, cô nhìn thẳng vào Lục Bình, nhẹ nhàng nói: “Yêu..”. Rất lâu trước đây cô không hiểu cảm giác của bản thân đối với anh, nhưng khi trải qua đêm đó, cô mới phát hiện cảm giác đó là yêu.
Lục Bình thật vui mừng, thì ra là cả hai đều yêu nhau.
“Nếu như vậy, sao con lại đẩy nó cho một người phụ nữ khác? Người Dĩ Trạch yêu là con, con nhẫn tâm nhìn nó đau khổ, cưới một người phụ nữ mà bản thân không thương làm vợ sao?”. Đây là mục đích thật sự của bà..
Âu Y Tuyết lắc đầu, trong con ngươi đã nhạt nhòa, cô khó nói nên lời giọng khàn khàn: “Con yêu anh ấy, nhưng không đồng nghĩa với việc con có thể quên những việc anh ấy từng làm với con”. Đúng vậy, cô không thể quên dù cô yêu anh.
Cô không thể quên đêm đính hôn đó, anh chiếm đoạt cơ thể cô. Cô không thể quên đếm mưa hôm ấy, anh ép buộc cô trở thành người giúp việc của anh. Cô không thể quên…. Tất cả tất cả cô đều không quên được, cho nên cô không thể tiếp nhận tình yêu của anh…
Nghe vậy lời nói sắp nói của Lục Bình trong nháy mắt bị nghẹn lại.
Bà áy náy nhìn Âu Y Tuyết, trong lúc vô tình mới phát giác ánh mắt của cô đầy sợ hãi. Mặc dù bà không biết Dĩ Trạch đã làm gì với cô nhưng theo cảm giác của bà thì đó không phải là chuyện tốt.
“Có lẽ Dĩ Trạch không biết biểu đạt tình yêu của bản thân….”. Bà nhẹ nhàng nói ra. “Cá tính của Dĩ Trạch từ nhỏ đã lạnh lùng lại hướng nội, đối với thứ bản thân đã thích sẽ giành cho được…chỉ là…. Con phải biết những việc mà nó làm đều là do rất yêu con”. Lục Bình ra sức giải thích muốn giải tỏa sự sợ hãi của cô.
Dứt lời, Âu Y Tuyết không biết phải nói gì, im lặng một lúc lâu
“Đôi khi bác cũng không biết tại sao cá tính của Dĩ Trạch lại như vậy, chẳng qua là bác hiểu nó làm gì cũng có nguyên nhân”. Khóe môi của Lục Bình nở nụ cười đắng chát, che lại tâm tình của mình, bà nói tiếp: “Giữa hai đứa chỉ là hiểu lầm, chỉ cần giải tỏa là tốt rồi. Bác không hi vọng hai đứa chỉ vì hiểu lầm mà hối hận cả đời, người yêu nhau thì phải ở bên nhau, nếu cách xa nhau sẽ rất đau khổ”.
“Con. . .” Âu Y Tuyết muốn nói lại thôi.
Lục Bình khẽ mỉm cười, ngay sau đó lại nói: “Thừa dịp bây giờ còn kịp, con đi nói với Dĩ Trạch, bác tin Dĩ Trạch nhất định sẽ nghe lời con”. Bà đã nói ra mục đích của mình. Về phần sau buổi nói chuyện này, cô có hành động hay không thì phải xem vận mệnh của cả hai rồi.
Nói xong, Lục Bình vỗ vỗ bả vai Âu Y Tuyết, lại ghé vào bên tai của cô nói mấy câu, liền rời đi.
Nhìn bóng dáng của bà biến mất ở phía sau cửa, Âu Y Tuyết có chút mông lung. . .
※
Ngay tại lúc Âu Y Tuyết vẫn còn suy nghĩ về buổi nói chuyện này, một bóng người cũng đang đi vào trong phòng khi Lục Bình đi không lâu. Âu Y Tuyết còn không có phản ứng kịp, bóng người kia đã đứng ở phía sau cô.
“Thì ra quan hệ của các người cũng không đơn giản như vậy”.
Âu Y Tuyết không có bất kỳ chuẩn bị, thân thể cô run rẩy, đợi đến khi xoay người lại, lúc này mới phát hiện ra người đứng ở sau lưng cô lại là vợ sắp cưới của Mạc Dĩ Trạch, Bùi Nhiên.
Khuôn mặt như hoa như ngọc đường nét tỉ mỉ nồng đậm ý vị, Bùi Nhiên cười như không cười nhìn sự kinh ngạc của Âu Y Tuyết, mắt nhìn đến chiếc bụng đã cao của cô nói: “Nói như vậy, đứa bé trong bụng cô là của Dĩ Trạch?”.
“Cô…”. Âu Y Tuyết rất kinh ngạc, nhưng sau đó liền hiểu: “Cô nghe được câu chuyện của tôi và bác Lục”. Đây không phải là hỏi mà là khẳng định.
Bùi Nhiên nhíu mày, tay chống cằm nụ cười mất đi. Cô mỉa mai nhìn Âu Y Tuyết xinh đẹp, ngôn ngữ châm biếm: “Thế nào, cô muốn đi tố cáo? Nói tôi nghe lén cô?” . Giờ đây cô không còn là đại tiểu thư nết na dịu dàng mà giống như một phụ nữ hay ghen.
Nếu không phải cô theo kịp, cô sẽ không biết đến bí mật này. Càng sẽ không biết Mạc