
thể mệt mỏi như vậy. Nhưng không nghĩ tới liên tiếp mấy ngày, dáng vẻ của cô đều là mệt mỏi, hơn nữa mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, không chỉ thế cử chỉ của cô cũng càng ngày càng quái dị. Đã từng đồng ý giúp cô làm một việc, nhưng cô lại lựa chọn giao phó nhiệm vụ đó cho Minh Vũ, mà khi anh hỏi là chuyện gì, cô cũng ấp úng nửa ngày, không nói ra được nguyên do. . .
Tình trạng như vậy, cứ thế kéo dài đến hai ngày trước sinh nhật của cô. . .
※
Trong vườn của cô nhi viện —
Rất nhiều trẻ nhỏ mặc y phục đơn giản, nhưng vô cùng sạch sẽ, chỉnh tề chơi đùa vui vẻ dưới gốc cây. Trên mặt chúng mồ hôi tràn đầy đang ròng ròng chảy xuống, nụ cười ngây thơ đáng yêu.
Giờ phút này, trên ghế dài dưới bóng cây, có hai bóng dáng đang ngồi. Mắt bọn họ nhìn thẳng phía trước, giữa sự náo nhiệt trong vườn của cô nhi viện có vẻ cực kỳ đột ngột, trầm mặc một hồi lâu, một người trong đó mới mở miệng.
“Con. .. Gần đây có tốt không?”. Bàn tay ngăm đen vẫn không hề làm giảm đi anh khí tuấn tú của gương mặt, khóe mắt hơi có nếp nhăn nhưng cũng vẫn không làm mất đi sự cơ trí cùng thông minh phát ra từ đáy của ông ta. Âu Thiên lúng túng nhìn sang Âu Y Tuyết, xem ra có chút bối rối.
Kể từ sau khi sinh hạ đứa bé, Mạc Dĩ Trạch liền bỏ ra một số tiền lớn ủng hộ sự nghiệp làm từ thiện của cô. Mấy ngày trước cô tới nơi này cùng viện trưởng thương lượng chuyện sẽ bán hàng từ thiện, hôm đó chỉ là vội vã thoáng nhìn, không nghĩ tới thật sự lại là ông ấy! Bắt buộc Minh Vũ điều tra ra hành tung của ông, cuối cùng Âu Y Tuyết phát hiện ra ông ở cô nhi viện này! Cho nên, nói không khiếp sợ là không đúng.
“Tôi rất khỏe”. Âu Y Tuyết đè thấp thanh âm, tận lực không để bị ông phát giác ra sự kinh ngạc của cô. Mặc dù như vậy, nhưng vẻ mặt cô có chút ngập ngừng vẫn tiết lộ tâm tư của cô giờ phút này không yên.
Nghe được cô nhàn nhạt trả lời, Âu Thiên không cảm thấy khỏi có chút khổ sở. Đáy mắt toát ra một tia áy náy, môi ông giật giật, đang muốn nói gì, lại bị một tiếng ưm rất nhỏ cắt đứt
Nghe vậy, Âu Y Tuyết theo thói quen lập tức cúi đầu, kiểm tra tình trạng của người trong ngực. Thấy được khuôn mặt đã say ngủ, môi lập tức giương lên nụ cười dịu dàng.
Nhược Y rất quấn cô! Chỉ cần ngủ dậy không nhìn thấy cô sẽ khóc lớn, mặc kệ là ai đỗ dành bé cũng đều vô dụng, nhưng chỉ cần cô luôn ở cạnh bé, bé cũng sẽ ngoan ngoãn ngủ ngon không ầm ĩ, đây cũng là nguyên nhân khiến cô đi đâu cũng phải mang bé theo.
Tuy không hiểu ra sao nhưng Âu Thiên cũng theo tầm mắt của cô nhìn sang, lúc này mới phát hiện ra ở trong ngực của cô cự nhiên có thêm một đứa trẻ con. Kết quả là, hai mắt lập tức dừng lại, giọng nói líu lại: “Đây. . .”. Mới vừa rồi ông chỉ ngơ ngẩn thấy dung nhan của cô cùng Cốc Điệp càng lúc càng giống nhau, không có chú ý tới vẫn còn có một đứa con nít tồn tại.
“Con bé là Mạc Nhược Y”. Thấy thần sắc kinh ngạc khiếp sợ của ông, Âu Y Tuyết tốt bụng giải đáp nghi ngờ trong lòng ông ta.
“Con bé là. . .”. Vừa nghe đến tên họ đứa bé, không thể nghi ngờ, Âu Thiên ngẩn ra. Ông mất mấy giây mới có thể bình ổn tâm trạng, hỏi tiếp: “Con bé là con của Mạc Dĩ Trạch?”. Nếu là họ Mạc, vậy suy đoán của ông hẳn là sẽ không thể sai được.
“Ừm”. Âu Y Tuyết nhàn nhạt mà gật gật đầu , cũng không có tính toán giấu giếm đứa bé này.
Dứt lời, mặt Âu Thiên liền biến sắc, từ trong ánh mắt tràn đầy lạc quan yêu thương của cô hiểu ra tất cả mọi chuyện”. Đã lâu như vậy. . .Cô ấy . . . Có được khỏe hay không?”. Kể từ sau lần gặp cô ở Âu gia xong, hai người bọn họ cũng chưa từng gặp lại. . .
Nghĩ tới ánh mắt tràn đầy oán hận của cô trong lần gặp cuối ấy, Âu Thiên cảm thấy như chuyện chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.
Mặc dù Âu Thiên cũng không có nói rõ ràng “cô ấy” là để chỉ ai, nhưng Âu Y Tuyết hiểu. “Ông không có xem báo chí sao?”. Giọng nói có chút rối loạn, bởi vì vết thương liền sẹo lại bị xé ra.
Âu Thiên không rõ nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, nội tâm đột nhiên xuất hiện một nỗi lo lắng.
Thấy bộ dạng không có nhận thức (không biết chuyện) của ông, Âu Y Tuyết đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo. Miệng cô nhàn nhạt nâng lên một nụ cười cay đắng, nói tiếp: “Bà ấy bị tai nạn xe cộ, qua đời”. Điều này cho đến nay chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô.
Nghe được câu trả lời của cô, Âu Thiên cảm thấy như bị giáng một gậy nặng nề, liên tiếp đau đớn.
Trên gương mặt nghiêm nghị chợt lóe lên kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt của ông tái nhợt. Ông không dám tin nhìn vẻ mặt thảm đạm của Âu Y Tuyết, sửng sốt thật lâu sau mới phản ứng kịp: ” Sao. . . này. . .”.Sao có thể như vậy! Ông gấp gáp muốn từ trên mặt Âu Y Tuyết tìm ra một chút sơ hở, không nghĩ tới, vẻ mặt bi thống của cô càng là chân thật, trong nhất thời, thiếu chút nữa ông đã quên mất hô hấp.
“Đều đã là chuyện quá khứ rất lâu rồi”. Không muốn lại tiếp tục hồi tưởng, Âu Y Tuyết đành gạt đi. Cô miễn cưỡng nặn ra vẻ mỉm cười nhìn Âu Thiên vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt, hỏi: “Vậy còn ông, sao lại ở đây? Mẹ. . . Âu Xảo Lệ ..bọn họ đâu?”. Vốn là muốn hỏi Lý Dao Viện cùng Âu Xảo Lệ họ ở nơi nào, nhưng thủy chung cô lại kêu không