
ận được. Ta đây nhất định báo thù!!!
-Hửm?
-Dĩ nhiên là ta….không biết. Khải Nguyên! Ngươi là hoàng đế, không chấp nhặt tiểu nữ như ta, sẽ đưa ta về nhà, đúng không? Hơn nữa một công ngươi ra ngoài, không phải nên đưa ta về hay sao?
Khải Nguyên nhìn Hiểu Thiên năn nỉ, chợt thấy thật dễ thương nha. Mắt tròn tròn chớp chớp, môi chu chu ra đòi hỏi, lại vốn rất thanh tú, nay lại mặc thanh y gió thôi khe khẽ bay tà váy, chợt lòng ai kia thấy muốn che chở, muốn ôm vào lòng. Rõ ràng nha đầu này không phải loại con gái muốn chui vào lòng người ta mà làm nũng, nhưng gương mặt kia rất trẻ con, không muốn động lòng cũng không được.
-Leo lên.
Nghe người ta ra lệnh, ta đây dĩ nhiên liền lon ton đi tới, rất giống tiểu cẩu lấy lòng chủ (=.=||). Ngựa thì leo lên được rồi, nhưng….Có mỗi con thôi à. Ta và hắn….Không phải là cưỡi chung sao? Cái cảnh này rất ám muội nha. Trên phim có rất nhiều. Có kẻ còn lợi dụng mà đi nhanh đi chậm thất thường, làm người ta không tự chủ được phải nhào tới ôm. Hắn…không phải là hắn có ý nghĩ óc chó đó đấy chứ? Như để giải đáp suy nghĩ rất rất thiếu lành mạnh của ta, Khải Nguyên liền leo lên ngựa, ngồi sau ta!!!! AAAAAAAAAA!!!!!! Không được!!! Ta và hắn còn chưa bái đường, ngồi kiều này….Còn ám muội hơn cả kiểu kia nữa!!! Lại cái kẻ không biết xấu hổ kia nhanh chóng vòng tay qua ta rất…Ừm…Rất tình tứ mà dong ngựa đi. *nữ chính đỏ mặt ~ing*
Không biết kẻ nào nói cùng nhau cưỡi ngựa đi thong dong nơi núi non là điều lãng mạn nhất trên đời? Kẻ nào nói? Nhất định Hiểu Thiên ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó. Ngồi ngựa một buổi, mông cũng không còn cảm giác rồi. Lưng cũng nhức như bị nện gậy vào nữa. Thôi coi như ta đây không có phúc được hưởng cảm giác lãn mạng như nữ chính trong phim truyền hình đi. Cưỡi đến sẩm tối, cuối cùng cũng tìm được nhà trọ mà nghỉ ngơi. Ta đây không khách khí đợi hắn thuê phòng cho 2 người xong xuôi, lập tức về phòng nghỉ, cơm cũng mang đến tận nơi. Cơm thì cứ việc để đó. Ăn sau. Ý mấy người đừng nghĩ ta đây đột ngột chê đồ ăn. Chỉ là người ta dơ bẩn, nay ăn cơm nhất định không ngon, phải tắm táp cho sạch sẽ, đến khi ấy nhất định cơm sẽ ngon hơn. Đói rồi đói rồi, phải tắm nhanh mới được. Ta chỉ kêu mấy kẻ ngoài cửa mang cơm vào, thân nhanh nhanh chóng chóng đi phòng tắm. Vậy là hết đêm.
—-ta là đường phân cách về đến nhà—
Cuối cùng cũng về đến nhà. Ta nhớ canh của Thanh Chỉ chết đi thôi. Vừa qua cánh cổng, không nề hà gì mà gọi to:
-Thanh Chỉ! Muội về rồi! Mau nấu canh nấm cho muội! Muội muốn ăn canh nấm!!!
Người trong nhà liền chạy ra, xoay đi xoay lại cái con heo nhỏ là ta, miệng nói mắt nhìn như lâu lắm rồi không gặp ý. Ờ thì ta đây mới đi có gần 2 tháng thôi mà. Hồi ở hiện đại, có lần ta sang châu Phi tình nguyện hết 3 tháng hè, về nhà Kì Phong cũng không xoay ta mòng mòng thế này. Hết chuyện này đến chuyện nọ, cuối cùng Thanh Chỉ cũng bị ta đá đi nấu canh nấm, Lâm đại thẩm, đại thúc thì đành ở lại tiếp chuyện. Cơm tối đến nơi, ta cuối cùng cũng được giải thoát.
-Hiểu Thiên! Sao con về một mình vậy? Nghe nói hoàng thượng ề sau với con, sao bây giờ chỉ có mình con thế?
-Đại thẩm à! Hắn cũng có công có việc mà. Đưa con về đến đầu trấn là đi rồi. Chắc là về sử lý công văn thôi.
-Muội trông cung có bị bắt nạt không? Có chịu nhiều ấm ức không vậy?
Vẫn là Thanh chỉ lo cho ta nhất. Thật làm ta đây cảm động, thấy chuyện vào cung thay tỉ ấy thật là đúng. Ta lắc lắc đầu, kể về Thái hậu nương nương cho mọi người nghe. Tiểu Khanh ngồi cạnh cũng theo ta phụ họa, tạo thành bức chân dung một quý nhân hiền lành phúc hậu. Đến đó, ta mặt dày vác gối sang ngủ cùng Thanh Chỉ, tỉ ấy cũng không phiền lòng, dọn gối chăn lại một chút, giường lại rộng ra rồi.
-Kể cho tỉ nghe đi. Hoàng thượng là người như thế nào? Người sao lại ưng muội vậy? Hai người quen nhau ra sao?
-Thanh Chỉ à! Muội thực ra mới gặp hoàng thượng….ừm…không quá 5 lần. Vậy tỉ tính hắn thích muội ở điểm nào đây? Chỉ là Thái hậu vừa mắt với muội, nên mới bắt chúng ta thành thân thôi.
-Vậy sao?
-Phải. Hắn….ừm…Rất khô khan, rất lạnh lùng. Mặt quan tài có tiếng trong cung. Bắt nạt muội. Có lần còn giả trang thái giám mà lừa tiền ta. Nhưng nói về hiếu thảo với Thái hậu, ân cần chu đáo với tiểu đệ, hắn cũng tốt lắm….Mà thôi. Đừng nói chuyện của ta nữa. Cao Tần ca với tỉ sao rồi?
Cứ vậy, ta và Thanh Chỉ buôn chuyện cả đêm, không biết trên mái nhà có kẻ nghe trộm.
“Hiểu Thiên. Trong mắt nàng, ta là tốt hay xấu?”
—ta là đường phân cách tân hôn—-
Thoát cái mà đến ngày ta đây lên kiệu hoa về nhà chồng. Từ sáng sớm đã bị người ta dựng dậy, nào áo nào mũ, son son phấn phấn, túi thơm ngọc bội dắt đầy người. Hừ. Không ngờ phụ nữ cổ đại xuất giá lại khổ đến vậy. Trùm một cái khăc kín mít từ đầu chí cuối, tròng thêm không dưới 10 cân quần áo, ta đây thấy sắp gãy xương rồi. Chờ. Chờ nữa. Chờ nữa nữa…Cuối cùng thì tân lang cũng đến. Ta được bà mối chỉ dạy tận tình, cuối cùng cũng xong màn mái thiên địa. Rồi không nề hà liền bị tống về nhà người ta. Nhưng hoàng cung cách đây mấy ngày đường, đời nào Thái hậu lại để ta về đó. Vậy là bá qua