
ong cong, sống mũi không cao nhưng cũng rất thẳng, hình như mắt hắn cũng rất sâu, rất trầm tĩnh. Ha. Không ngờ hắn đẹp như vậy. Lấy hắn làm chồng cũng không hẳn là lỗ…Ớ? Từ từ! Hình như tối qua ta đây hùng dũng vách chăn gối xuống nền đất cơ mà. Sao lại nằm đây? Còn….Hình như còn rúc vào lòng hắn mà ngủ nữa.
– Aaaaaaaa!!!!! Sao có thể như vậy?
Khải Nguyên cả đên qua bị quấy rầy đến mất ngủ, mới vừa chợp mắt, đã bị tiếng thét chói tai của người mà ai -cũng -biết -là -ai đấy đánh thức, lại còn khuyến mãi đạp hắn một cước xuống giường. Đau thật nha. Rất may là không đến nỗi như lần trước.
*chương 4 hân hạnh tài trợ nội dung cho chương này*
-Ngươi….Đêm qua….ngươi dám lợi dụng ta….Ngươi đã làm gì ta???
Hic! Hắn lại còn mặc có duy nhất một cái áo ngủ rất rất mỏng, rất mát mẻ, rất hợp với mùa hè. Chắc tại ta đây thủ hạ chẳng lưu tình, vạt áo cũng bị xô lệch. Ngực ai đó, đột ngột đập vào mắt ta, hình như còn có cả vết nước miếng của ta nữa. Thật mất mặt quá đi thôi!
-Làm gì nàng? Nàng nghĩ xem ta đã làm gì nàng? Chứ không phải là nàng “làm gì đó” ta hay sao?
Lại….Lại còn nói mờ ám như vậy nữa. Ta…Dù là thiếu nữ đến từ thế kỉ 21 hiện đại và phóng khoáng, nhưng….nhưng…A! ta không muốn nghĩ nữa! Nhìn ta đây mặt cũng sặp ngại đến nỗi cháy luôn, hắn cũng có chút tình người mà đứng dậy, bước ra ngoài, không quên ném cho ta một câu:
-Đêm qua vì lo nàng bị bệnh mới đưa nàng lên, còn nàng, một lần ôm trọn ta, không phải là tại nàng sao? Lần sau, ta không muốn bị đạp thô bạo như vậy đâu.
Tội nghiệp cho bộ não trong sáng của ta. Nó bị thói quen ngủ là ôm hại chết rồi! Hu hu! Ta sẽ đối mặt đối mũi với hắn ra sao đây? Lại còn đạp hắn nữa. Nhất định sẽ có kẻ thù dai mà báo hận lên ta. Ta không muốn bị ăn đòn đâu!!! Hắn mà trừng phạt ta sẽ đau lắm. Hiểu Thiên này không muốn đâu. Phải tìm người cứu ta ngay!!! Thái hậu! Đúng rồi! Nhất định Thái hậu sẽ giúp ta. Về cung! Ta phải về cung!
Vừa mới ăn chút điểm ta, Khải Nguyên còn đang tận hưởng cảm giác nhàn hạ lâu rồi mới có, ai ngờ một cơn lốc màu xanh lao nhanh vào, kéo hắn chạy về phía…. chuồng ngựa!
(_ _||||)
-Không ổn rồi! Hoàng hậu muốn về cung!
Thì ra là tiểu Khanh thân cận của nàng. Nha đầu này, lại giở trò quậy phá gì nữa đây? Liếc mắt nhìn vào cái chuồng ngựa đang siêu cấp ồn ào, thân làm hoàng thượng như có kẻ nào đó muốn phá lên cười quá!
-Ngựa con à! Mau đưa bản cô nương về cung đi! Nếu không sẽ không kịp nữa đâu! Nhanh lên. Có người ra ta đây sẽ không trốn đi được nữa, nên để yên cho ta lên đi mà.
Hửm? Năn nỉ 1 con ngựa? Nàng đúng là độc đáo đó. Rất thú vị, rất đáng yêu. Thôi không cười nhạo nàng được thì trêu ghẹo thêm chút nữa cũng hay nhỉ?
-Hiểu Thiên! Nàng làm gì đó? Tính trốn?
Nghe có người gọi mình, Hiểu Thiên đáng thương vì giật mình mà buông dây cương con ngựa mình cố ghì xuống, làm nó được tự do mà vùng lên, suýt tý nữa là đạp trúng luôn. Cũng may là chỉ bị ngã một chút, lấm lem một chút, không bị chà đạp. Uất ức a. Sao hắn lại lựa lúc này mà ló mặt ra thế hả trời? Kẻ thấp cổ bé họng sợ sệt hắn đang tính trốn rồi, rõ ràng êm ái như vậy, sao lại gặp hắn, bị hắn bắt quả tang rất anh dũng như vậy?
-Ờ….ờ thì ta…ta vào cung.
-Vào cung?
-Phải….Phải! ta đi lâu như vậy, nhất định Thái hậu nhớ ta rồi. Ta nên về cung chào hỏi người, phải không?
-Nàng muốn về thăm Thái hậu? Muốn gặp người? Vậy thì quá tốt rồi. Người đang ở đây, còn đang chờ con dâu dâng trà nữa kìa.
Công khai vạch mặt nàng. Công khai dồn nàng vào chỗ cụt. Lại còn nhấn mạnh hai từ “con dâu”. Hắn dọa nạt trái tim bé bỏng của Hiểu Thiên mà không hề thấy thương hoa tiếc ngọc. Dĩ nhiên phải thế. Nếu không, có ngày nàng không thèm để ý đến hắn mà tự tiện làm theo ý mình mất. Lại còn lợi dụng lúc người ta chưa kịp phản ứng, kéo tuột nàng đi về phía hậu viện của Đông Thủy cung tiến đến. Haiz. Lần này không chạy được rồi.
……………………………………………..
-A! Hiểu Thiên! Mau lại đây. Lại đây lấy lì xì này.
Vừa nói Thái hậu vừa đưa cho ta một phong bao đỏ chót, trong đó leng keng mấy tiến đồng xu va chạm. Tiểu Khanh cũng bê ra một ấm trà, tiến đến chỗ ta, ý bảo ta dâng trà cho Thái hậu. Cái này ta biết. Đây là tục lệ cổ đại, không thể không làm. Nhận được trà ta dâng, Thái hậu cười đến híp đôi mắt nhăn nheo, xoa đầu ta một cái rồi mới uống. Hic hic. Trước đây người là mẹ ta, ta đây dĩ nhiên có thể nói mọi chuyện với người. Nay ta thành con dâu, muốn nói xấu chồng cũng phải tìm lúc hắn không có ở đây mà nói. Lúc này, hẳn không thích hợp để làm nũng người.
-Hiểu Thiên à….Có chuyện ta muốn hỏi con. Đêm qua….2 đứa….ừm…chuyện đó….
-Thái hậu…..Người….
Ha. Không ngờ lại thẳn thắn đề cập chuyện này đến vậy. Ta không muốn nhắc đến đâu!!! Thái hậu không thấy ta nói gì, lại ấp ung mặt đỏ, lập tức cười vang, còn rất thoải mái mà xoa đầu 2 đứa ta.
-Hai đứa làm tốt lắm. Nhất định ta sẽ có cháu bế sớm mà.
-Ha…Tốt…Hơ…Không phải đâu ạ….Người…
-Cái gì mà không phải chứ? Đừng ngượng mà. Ta biết chuyện này là chuyện riêng tư, nên 2 đứa cứ việc “nói chuyện riêng” từ từ nhá.
Vừa nói người vừa đẩy ta và hắn ra ngoài, trô