Old school Swatch Watches
Cô dâu bỏ trốn

Cô dâu bỏ trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324583

Bình chọn: 8.5.00/10/458 lượt.

àu xụ thì may ra mới dám ở còn đâu họ đều đăng ký phòng khác.

Căn phòng rộng dãi và thoáng mát. Nó giống như một khu thu nhỏ cho một đại gia đình người Hàn sinh sống. Một căn phòng rộng nhất ở được đặt ở giữa làm phòng khách, còn lại xung quanh là sáu căn phòng nhỏ khác nhau. Lúc đầu mới nhìn vào tưởng đây là một căn phòng thay đồ vì có những tận sáu cánh cửa màu xanh.

Vân chưa bao giờ thấy có kiểu thiết kế và xây dựng kỳ lạ nào như khách sạn này. Vân cũng không quen sống cùng người lạ. Con nhỏ vẫn còn chưa quay về nhà trọ để thu dọn đồ đạc. Vân chán nản nghĩ.

_Bằng mọi giá mình phải chuyển ra khỏi đây. Nếu ngày nào cũng phải gặp mặt và ăn cùng với những con người như Tuấn Anh và mẹ của anh ta thì thà rằng mình bị mắng còn hơn…!!

…………….

Bữa ăn diễn ra trong trầm lặng. Vân không ăn quen trong không khí đại gia đình như thế này. Vân cảm thấy ngại ngùng và ăn không nổi. Con nhỏ và vội hai đũa cơm rồi buông đũa đứng dậy. Vân hối lỗi nói.

_Cháu xin phép….!!

Bà Hồng Trà ngạc nhiên hỏi Vân.

_Sao cháu ăn ít thế. Thức ăn do nhà hàng nấu không hợp với khẩu vị của cháu à…??

Vân bối rối trả lời.

_Dạ. Không phải thế. Do lúc sáng cháu đã ăn rồi nên hơi ngang dạ…!!

Bà Hồng Trà mỉm cười bà biết Vân ngại. Bà gật đầu bảo.

_Ừ. Thôi cháu đi đi. Nhưng nhớ là đứng đi chơi xa quá nhé. Lúc nữa bà có chuyện muốn nói với cháu….!!

_Dạ. Chúc mọi người người ngon miệng….!!

Vân bước ra ngoài. Con nhỏ chạy biến lên lầu. Vân mở cửa phòng của mình. Căn phòng được trang trí toàn màu vàng nhạt, từ tấm láp trải giường, gối và rèm cửa. Căn phòng không được rộng rãi cho lắm nó chỉ đủ cho một người sống. Vân đưa tay sờ nhẹ vào cây đèn bàn. Vân bật cười nói.

Phần 77

_Không biết ai là người thiết kế ra cái khách sạn này. Mà tất cả mọi thứ đều chìm trong màu vàng thế nhỉ. Các tông màu được pha chế với nhau tạo cảm giác cho người khác như lạc vào một khu rừng mùa thu.

Vân nằm dài trên giường, con nhỏ bật lên bật xuống trên chiếc giường có đệm làm bằng lò xo. Vân mỉm cười và đùa vui như một đứa trẻ.

Duy phì cười hỏi.

_Cô làm gì thế. Cô có biết là cô đang phá đồ đạc của khách sạn không hả…??

Vân giật mình nhìn ra cửa Con nhỏ ngạc nhiên hỏi.

_Anh không ăn cơm nữa sao…??

_Tôi no rồi….!!

_Mà anh vào lúc nào. Sao em không nghe tiếng anh gõ cửa…!!

_Cô còn mải đùa nghịch thì nghe tiếng tôi thế nào được. Tôi gõ cửa hai ba lần, không thấy cô trả lời nên tôi đành đánh bạo mở cửa bước vào….!!

_Anh làm như thế là không ổn đâu nhé. Nhỡ đâu em đang thay đồ thì sao….!!

_Tôi nghe cô đùa và cười như khỉ thì thay đồ thế nào được…!!

_Em không muốn cãi nhau với anh nữa. Anh nói đi, anh có chuyện gì…!!

_Anh chỉ muốn nói chuyện và tán gẫu với em thôi…!!

_Ra là thế. Em cũng đang muốn rủ anh ra ngoài đây…!!

_Em định đi ra ngoài à. Mà đi đâu….??

_Em muốn quay về căn phòng trọ em thuê ở trước kia. Có vài thứ đồ em cần lấy và muốn trả phòng lại cho người ta….!!

_Nếu thế chúng ta đi thôi…!!

_Liệu em có phiền anh lắm không…??

_Có gì mà phiền. Đi nào…!!

Duy bỏ đi trước. Vân khép cửa rồi bước theo sau. Hai anh chàng vệ sĩ gật đầu chào Duy và Vân. Con nhỏ gật đầu chào lại.

Ánh nắng không chiếu nhiều vào đây nên khách sạn lúc nào cũng mát mẻ. Gió thổi vào từ hướng đông làm cho Vân thoải mái. Con nhỏ nhẹ nhàng nói.

_Em rất hâm mộ người vẽ và thiết kế nên khách sạn này. Anh có thể cho em biết người đó là ai được không…??

Duy nheo mắt hỏi Vân.

_Em định điều tra về khách sạn của nhà anh để tiếp quản dần nó đấy à. Nếu em muốn biết anh sẵn sàng nói cho em biết…!!

_Em không phải là có ý đó. Em chỉ tò mò thôi…!!

_Khách sạn này là do một ông kỹ sư người Đức được gia đình anh thuê vẽ nên. Ý tưởng của nó chủ yếu lấy từ một khác sạn năm sao ở bên Pháp. Đây chỉ là mô hình thu nhỏ của nó mà thôi….!!

Vân gật gù nói.

_Thảo nào khi mới đến đây em thấy ngỡ ngàng vì hình như em đã trông thấy ở đâu đó rồi, hóa ra là em đã từng nhìn thấy nó ở trên mạng….!!

Vân bị hai đứa trẻ đi cùng chiều va vào người khi chúng nó chạy qua. Đứa đuổi đằng trước, đứa đuổi đằng sau. Con nhỏ chúi nhủi suýt ngã xuống đất. Duy vội vàng đỡ Vân. Duy bực mình bảo hai đứa.

_Các em làm ơn đừng chạy lung tung như thế nguy hiểm lắm….!!

Bà mẹ người Đức nói.

_Tôi xin lỗi. Chúng nó nghịch ngợm quá…!!

Vân mỉm cười nói lại.

_Dạ. Không sao đâu ạ. Trẻ con đứa nào mà chả thế…!!

Bà người Đức vui vẻ hỏi Vân.

_Em có thể hiểu được ngôn ngữ của chị sao. Rất vui được gặp em….??

Vân chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra. Con nhỏ khẽ nắm lấy bàn tay của bà mẹ người Đức. Vân đáp bằng tiếng Đức thật ấm và thật chuẩn.

_Rất vui được gặp chị…!!

Hai người trao đổi với nhau vài câu. Chị chào tạm biệt Vân, chị vừa đuổi theo hai đứa con vừa gắt bảo chúng dừng lại. Vân hạnh phúc nói.

_Nhìn chúng thật dễ thương anh nhỉ.??

Duy say đắm nhìn Vân không đáp. Anh chàng chưa bao giờ nghe Vân nói chuyện với người nước ngoài mà chỉ nghe nói Vân có thể nói bốn thứ tiếng khác nhau mà thôi. Nay được chứng kiến tận mắt và nghe được bằng tai, Duy cảm nhận Vân đúng là một cô gái có nhiều tài năng. Duy tinh nghịch hỏi.