
bên trong phòng. Trong phòng chỉ có hai cái bàn. Một cái dành cho Khoa, còn một cái bàn nhỏ làm bằng kính dành cho Vân. Lẽ ra làm trợ lý như Vân phải có được một phòng riêng, nhưng Khoa lại không thích thế, anh chàng muốn được nhìn thấy con nhỏ hàng ngày và muốn được cãi nhau với con nhỏ, nghe thì có vẻ hơi ngược đời nhưng được nghe giọng nói của người mà mình thích thì đó là một ân huệ.
Trên bàn của Khoa bày la liệt những tệp hồ sơ có bìa xanh, đỏ, tím và vàng. Từ lúc Vân đến đây làm việc, cứ mỗi lần phải tìm hay hoàn thành xong cái nào Vân lại vứt lung tung thành ra Khoa lại phải sắp xếp và để theo thứ tự ban đầu. Anh chàng đã nhiều lần nhắc nhở con nhỏ phải để lại cho ngăn nắp nhưng nói cũng như nước đổ lá khoai, mọi việc không có gì biến chuyển mà ngày càng tồi tệ hơn trước.
Nhiệm vụ của Vân hôm nay cũng không khác mọi hôm là mấy. Vân cần phải dịch mấy tài liệu và tìm thêm trên mạng thông tin tài liệu về công ty đối tác người Ý. Con nhỏ phải dịch, dựa trên kiến thức của mình để phân tích, đánh giá và làm một bản báo cáo chi tiết cho Khoa.
Vân đã học hỏi và tích lũy được nhiều kinh nghiệm cho mình kể từ khi đến đây làm việc cho Khoa. Vân bị Khoa mắng và chê bai không biết bao nhiêu lần vì cái tính hậu đậu, non nớt và cẩu thả của mình. Có một lần con nhỏ suýt chút nữa làm cho công ty mất mấy chục triệu đồng khi đưa cho công ty đối tác bản tài liệu mật của công ty. Vân vẫn chưa ý thức được trách nhiệm và tầm quan trọng của sự bảo mật thông tin của công ty. Con nhỏ cần phải học hỏi nhiều mới có thể làm việc một cách chuyên nghiệp được. Giỏi về ngôn ngữ đó chỉ là một khía cạnh cho Vân làm việc mà thôi, nhưng muốn tồn tại và có thể hoàn thành được nhiệm vụ của mình con nhỏ cần phải đi học luật, kinh tế và học cách giao tiếp với người khác về vấn đề tài chính và cách thương thuyết khi đi kí hợp đồng với đối tác.
Vân đang cố gắng hoàn thiện kỹ năng của mình từng ngày. Vân đã từng có ý nghĩ bỏ cuộc vì công việc mà Vân đang làm có quá nhiều áp lực. Vân giỏi về ngoại ngữ thật nhưng không phải là tất cả. Kinh tế có từ riêng và cách dùng khác với ngôn ngữ giao tiếp thông thường, con nhỏ phải mua một cuốn từ điển về kinh tế dày cộm. Vân dán mắt và những từ vựng được in nhỏ xíu. Vân thấy nản nhưng vẫn cố gắng không từ bỏ mục tiêu của mình vì dù sao trong tương lai Vân cũng muốn đi theo hướng này. Vân muốn thi vào trường Đại học Kinh tế khi tốt nghiệp lớp 12 xong, có thể cả đi du học nữa.
Hôm nay Vân hậu đậu nên bỏ quên chiếc điện thoại Nokia màu đỏ ở nhà. Con nhỏ lục đi lục lại túi sách cũng không có. Vân vỗ trán kêu khổ, kiểu này xem ra dù có muốn gọi cho Duy cũng không được, nếu anh ấy gọi điện cho Vân thì cũng đành bó tay.
Vân nhăn trán bảo Khoa.
_Anh có thể cho em mượn điện thoại của anh một chút được không…??
Khoa gật đầu nói.
_Được. Em không mang theo điện thoại à…??
_Dạ. Em bỏ quên nó ở nhà rồi…!!
Khoa điện thoại màu đen cho Vân. Vân mỉm cười cầm lấy, con nhỏ bấm số máy di động của Duy. Duy đang tiếp hai vị khách người Đức ở trong phòng khách. Duy bồn chồn lo lắng cho Vân, mặc dù thân xác ở khách sạn nhưng tâm trí đang lơ lửng ở trên mây. Hai vệ sĩ mà Duy cử đi theo bảo vệ Vân họ đang thơ thẩn ở ngoài cổng công ty và thỉnh thoảng gọi điện về báo cáo lại tình hình cho Duy. Duy yên tâm vì con nhỏ vẫn đang ở trong công ty làm việc.
Phần 83
Duy xin lỗi hai vị khách, anh chàng đứng dậy. Thấy hiện lên một số máy di động lạ ở trên màn hình. Duy phân vân không biết có nên nghe hay không. Duy lịch sự hỏi.
_Xin hỏi ai đấy…??
_Dạ. Là em đây…!!
Duy mừng rỡ hỏi.
_Vân hả. Tại sao em lại gọi anh bằng số di động này không lẽ em vừa mới thay số…??
_Không phải tại em bỏ quên máy ở nhà thôi…!!
_Em đang dùng điện thoại của ai. Có phải của thằng cha Khoa đúng không…??
Vân quay lại nhìn Khoa. Con nhỏ ngại ngùng vội mở cửa phòng làm việc rồi bước ra ngoài. Vân gắt.
_Anh không ăn nói lịch sự được một chút hay sao. Ai lại bảo anh ấy là thằng cha bao giờ…!!
Duy ghen tức hỏi.
_Anh ta là gì của em mà em bênh vực hắn ghê thế…??
_Làm bạn được không. Em chỉ nói là về cách xưng hô cho đúng vai vế thôi…!!
_Anh không muốn cãi nhau với em nữa. Em có làm đúng lời căn dặn của anh không đấy…??
_Em đang bận bù đầu với công việc thì làm sao có thời gian rảnh dỗi để đi ra ngoài…!!
_Em nói là em bận sao thứ bảy tuần trước em và hắn cùng nhau vui vẻ đi tản bộ đấy thôi…!!
Vân cáu tiết nói nói.
_Tại sao hơi một tý là anh lại nói móc em là thế nào. Em và anh ấy có chuyện nên mới phải đi ra ngoài, em có phải là đi chơi không đâu mà anh cứ gặn hỏi em mãi thế….??
Duy dịu giọng nói.
_Em làm gì cũng phải chú ý đến giờ giấc nghỉ ngơi và ăn cơm trưa đấy nhé. Đừng có mải làm quá mà phải nhịn đói là không nên đâu…!!
Vân dựa người vào tường, trái tim rung lên, từng thớ thịt và mạch máu của Vân đang dâng tràn. Khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc, đôi mắt long lanh, môi nở một nụ cười. Vân ngọt ngào và dịu giọng đáp.
_Vâng. Anh cũng thế….!!
Duy nói nhẹ như cơn gió thoảng.
_Ừ….!!
Cả hai im lặng không nói gì nữa. Ở giữa họ có một kh