Polly po-cket
Cô dâu bỏ trốn

Cô dâu bỏ trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322014

Bình chọn: 9.00/10/201 lượt.

g với tôi đâu…!!!

Vũ cười khẩy bảo Vân.

_Tại sao tôi lại phải xin lỗi cô, cô nên nhớ tuy tôi là người tạo ra vở kịch này nhưng tôi không hề ép cô phải diễn cùng tôi. Cô đã tự nguyện làm điều này cho tôi sao bây giờ cô còn trách tôi…!!

Vân bí lí, đúng là anh ta ép mình giả làm vợ chưa cưới của anh ta nhưng mình cũng có thể nói cho mọi người ở đây và cô ta biết sự thật kia mà.

Mình đúng là một con ngu, tự giúc đầu vào dọ thì còn than thở cái nỗi gì. Vân hết cả hứng thú cãi nhau và nó cũng quên luôn việc xử Vũ.

Vân quay ra để đi về, vì hình như cũng hơi muộn rồi thì phải. Vũ thấy nó bỏ đi, anh hỏi.

_Cô tới đây mua sắm gì à…??

Vân thờ ơ trả lời.

_Tôi chỉ mua vài thứ thôi, mà anh hỏi tôi để làm gì…??

Vũ cười cười bảo Vân.

_Vì cô giúp tôi nên tôi sẽ không lấy tiền số hàng hóa cô đã mua…!!

Vân cười khẩy nghĩ, mình bị hắn mua danh dự và lòng tự trọng của mình chỉ bằng vài xu lẻ, đúng là nực cười, dù chị đây có đi ăn mày cũng không bao giờ muốn nhờ cậy hay nhận ơn từ anh.

Vân không thèm bảo Vũ thế nào, nó quay bước đi luôn.

Vũ bực cả mình, vì nó dám lờ đi lời nói của anh. Dù nó không cần hay không muốn thì ít ra nó cũng phải nói cho anh một câu chứ. Con nhỏ này đúng là đồ khinh người và kiêu căng quá đáng.

Vũ khẽ gắt Vân.

_Thế nào cô có đồng ý không…??

Vân quay phắt lại, nó ngán ngẩm bảo Vũ.

_Anh định trả ơn người khác bằng tiền bạc à, với tôi nó chẳng là cái gì cả, vì danh dự của tôi đã bị anh đem ra đùa bỡn như thế mà anh có vẻ dửng dưng như là chuyện mua bán là thế nào…!!

Vũ nheo nheo mắt trêu Vân.

_Cô mà cũng có lòng tự trọng cơ à, không phải cô đã dám nhận Hoàng là chồng chưa cưới của cô hay sao. Hôm nay bị người khác chơi lại, cảm giác của cô thế nào…??

Vân cũng cười khẩy bảo Vũ.

_Cảm giác của tôi rất tuyệt, vì tôi thấy cả hai anh rất giống đàn bà và rất thân thiết với nhau nên có chuyện gì cũng nói cho nhau nghe, anh có biết là hai anh là những người rỗi hơi nhất thiên hạ không hả…??

Vũ tức bầm gan, anh không còn thấy cảm ơn hay là biết ơn nó nữa mà trong lòng của anh lúc này chứa đầy sự bực dọc.

_Nếu thế thì tôi không cần phải trả ơn cho cô cái gì cả, cô có thể đi được rồi…!!

Nhưng Vân lại thay đổi quyết định của mình, tha cho hắn ư, dễ dàng cho hắn quá.

Vân chìa tay của mình ra, nó hất hàm hỏi Vũ.

_Anh là ông chủ của cái siêu thị này chứ gì…??

Vũ chán nản trả lời.

_Đúng thế….!!

Vân cười cười.

_Anh có thể đưa thẻ VIP của anh cho tôi không…??

Vũ kinh ngạc, anh hỏi nó.

_Cô cần nó để làm gì…??

Vân vuốt vuốt cái mũi của mình, cái miệng của nó khẽ nhếch lên.

_Không phải lúc nãy anh bảo muốn trả ơn cho tôi là gì, bây giờ có cơ hội rồi sao anh không chụp lấy…!!

Vũ chưa thấy con nhỏ nào tự kiêu như con nhỏ này, nó làm giúp cho mình có tí chuyện mà nó đòi hỏi mình trả ơn cho nó, chưa hết nó làm như mình vinh dự lắm nếu được làm một cái gì đó cho nó, đúng là đồ kênh kiệu.

Vân mua cho mình một đống đồ, nó cười cười bảo Vũ.

_Anh tính tiền cho tôi hết số này nhé, cám ơn anh nhiều…!!

Vũ nhìn mà choáng, chúa ơi, nó muốn mua hết cả cái siêu thị của anh hay sao. Anh thở dài bảo cô nhân viên của mình.

_Em tính hết số này và ghi vào một cái sổ riêng cho anh…!!

Cô gái gật đầu và cắm cúi quét từng cái mã vạch.

Vân bảo Vũ.

_Tôi đi vệ sinh một tí, anh cứ làm đi nhé…!!

Trước khi đi nó nhìn Vũ một cái thật đểu, đi được hai bước nó vội lấy tay bịp miệng của mình lại vì buồn cười.

Chỉ khổ cho cô gái kia, phải quét hết một đống đồ, đến khi xong thì trán của cô ta cũng lấm tấm mồ hôi và cái tay của cô ta cũng muốn rời cả ra vì mỏi.

Mọi thứ đã được tính toán và cho hết cả vào túi bóng mà vẫn không thấy Vân đâu.

Vũ nóng cả ruột vì chờ đợi nhưng hình bóng của Vân thì như chim đang bay ở trên trời

Đã đến giờ đóng cửa mà Vân vẫn không quay lại. Vũ dơ cái đồng hồ của mình lên để xem giờ, anh giật mình vì đã gần 10 giờ rồi.

Vũ cười khẩy, kiểu này là anh lại bị con nhỏ chết tiệt kia chơi xỏ. Chúa ơi, sao anh không để ý tới thái độ của nó trước khi nó đi chứ, không phải nó nhìn anh một cái thật đểu và cười khúc khích là gì.

Vũ ngồi thừ ở đấy, anh ôm đầu. Cả ngày hôm nay anh phải ra sức để làm việc, vừa mới giải quyết chuyện làm ăn xong, thì anh lại phải giải quyết họa từ trên trời rơi xuống.

Anh mệt mỏi bảo mấy nhân viên của mình.

_Chắc là cô ta không quay lại đâu, phiền mọi người trả hết mọi thứ vào chỗ cũ, rồi chúng ta đóng cửa lại để ra về…!!

Họ gật đầu và làm theo, mặc dù trong lòng họ hơi tức và hơi cảm thấy khó hiểu cho hành động kỳ lại của Vân. Cô ta bắt người khác chọn cho cô ta một đống, chưa hết tất cả cũng đã được tính toán xong, sao cô ta không đem về nhà của mình mà lại bỏ đi đâu mất.

Vũ cầm chiếc chìa khóa xe ô tô, anh mở cửa và bước vào xe.

Vũ ôm đầu vì cơn đau nhức lại hành hạ anh, cứ mỗi lần anh bị stress hay căng thẳng là thần kinh của anh lại căng như dây đàn.

Vũ lái xe ra con đường chính, anh nới rộng cái cà vạt ở cổ cho thoải mái. Vũ lúc này chỉ muốn nhanh về nhà để tắm rửa và nghỉ ngơi.

Vũ đang đi anh thấy thấp thoáng bóng dáng của một con nhóc đang đi dạo trên vỉa hè,