XtGem Forum catalog
Cô dâu bỏ trốn

Cô dâu bỏ trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322941

Bình chọn: 9.5.00/10/294 lượt.

ắp một cọng rau nhưng con nhỏ không tài nào gắp nổi. Duy thấy Vân tự nhiên biến thành một con rùa rụt đầu như thế, anh chàng khẽ lấy bàn chân phải của mình đá nhẹ vào bàn chân trái của Vân. Ý của anh chàng bảo Vân.

_Lo mà ăn đi cho nhanh đi vì tôi có chuyện cần nói với cô…!!

Vân tức lắm vì tự nhiên bị tên Duy này đánh nhưng con nhỏ cố nhìn và không dám phát tiết ra ngoài. Vân sợ bị bố mẹ và ông nội mắng cho cái tội cãi nhau trong lúc ăn cơm với người lớn.

Bà Jenny quan sát không xót một cử chỉ và hành động nào của Vân. Bà phì cười khi thấy mồm của con nhỏ phồng lên khi nhìn Duy đầy tức giận. Bà âu yếm hỏi Vân.

_Cháu ăn gì thì tự nhiên đi nhé vì bác không biết cháu thích gì để gọi nên chỉ gọi theo sở thích của mình mà thôi….!!

Vân lễ phép trả lời.

_Dạ, cháu cám ơn….!!

Ông Chương hỏi Duy.

_Cháu đã học xong và hoàn thành hết chương trình học của mình rồi. Cháu có định hóc thêm nữa hay không…??

Duy buông đũa, anh chàng từ tốn trả lời.

_Cháu mặc dù học đã hoàn thành xong việc học nhưng bể học là bao la thì biết thế nào cho đủ nên cháu vẫn muốn học thêm nữa…!!

Ông Chương gật gù bảo Duy.

_Cháu nói đúng, ông ủng hộ cách suy nghĩ này của cháu. Tuổi trẻ cần phải chăm chỉ học vì chỉ có như thế mới nên người được….!!

Vân không có ý kiến gì, con nhỏ không muốn ăn thêm nữa nên xin phép mọi người.

_Cháu no rồi nên cháu xin phép được ra ngoài trước….!!

Duy thấy Vân đứng lên anh chàng cũng buông đũa bảo mọi người.

_Con cũng no rồi. Mọi người cứ tự nhiên dùng bữa và nói chuyện đi. Con xin phép được được đưa Vân ra ngoài….!!

Duy nắm tay của Vân rồi lôi con nhỏ đi. Mọi người chỉ khẽ mỉm cười khi thấy thái độ vùng vằng của Vân khi bị Duy kéo đi một cách thô bạo như thế.

Bốn đôi mắt nhìn Vân và Duy đến khi bọn trẻ khuất sau cánh cửa của phòng khách thì thôi. Họ không nhìn theo nữa mà tiếp tục câu chuyện còn dang dở của mình.

Vân bực mình hỏi Duy.

_Anh định đưa tôi đi đâu đây…??

Duy p

hì cười bảo Vân.

_Tôi muốn mời cô đi xem phim….!!

Vân kinh ngạc trước cử chỉ quan tâm của Duy giành cho mình. Vân nhìn ra bên ngoài, thấy ánh đèn đã nhập nhoạng ngoài phố. Con đường vẫn còn chưa khô nước mưa, những vũng nước vẫn còn đọng đầy những chỗ trũng.

Không khí mái rượi cho Vân cảm giác thoải mái, con nhỏ dễ dãi hỏi.

_Anh định xem phim gì…??

Duy kéo tay của Vân xuống tiền sảnh, vừa đi Duy vừa trả lời.

_Cứ đến đó rồi cô cũng biết mình cần phải xem phim gì thôi….!!

Vân nghi hoặc hỏi Duy.

_Ý của anh là anh vẫn chưa chọn phim cần phải xem à…??

Mấy cô nhân viên thấy Vân và Duy đi xuống họ lễ phép chào hỏi Vân và Duy. Duy lặng thinh không nói gì, còn Vân vẫn chưa quen được người ta coi trọng quá như thế này nên lễ phép đáp lại tất cả lời của mọi người chào mình.

Duy thấy cô vợ trẻ của mình biết điều và lễ phép quá với cấp dưới như vậy, anh chàng tuy có hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn nói.

_Cô có cần trang trọng quá như thế hay không…??

Vân không thèm bảo Duy như thế nào. Con nhỏ vẫn làm nốt công việc còn đang dở của mình. Vân thấy một bà già đang cố lê từng bước lên cái bậc thang.

Phần 42

Vân giằng tay của mình ra khỏi tay của Duy rồi chạy ngay lại chỗ của bà cụ rồi ân cần hỏi.

_Bà cần lên phòng nào để cháu đưa lên cho….??

Bà mỉm cười biết ơn. Bà bảo Vân.

_Không cần đâu cháu, cháu cứ đi chơi với bạn trai của cháu đi vì bà chỉ đi loanh quanh đây cho giãn gân cốt thôi….!!

Vân thấy bà cụ không cần mình giúp đỡ, tuy có hơi hụt hẫng một chút. Nhưng con nhỏ tươi cười bảo bà.

_Vậy thì cháu chào bà nhé, chúc bà có một buổi tập thể dục thật vui vẻ…!!

Vân cười toe rồi chạy lại chỗ của Duy đang đứng. Anh chàng mỉm cười thích thú khi chứng kiến cái hành động điên rồ và tốt bụng của Vân. Duy nghĩ.

_Con nhỏ này xem ra cũng có nhiều tính tốt đấy nhỉ nhưng mà nó hơi ngố một chút….!!

Vân vui vẻ hối thúc Duy.

_Mình đi thôi…!!

Con nhỏ hăng hái mở cửa rồi bước ra trước. Vân cảm thấy thật phóng khoáng vì được hít thở khí trời và cảm giác được tự do thỏa mái thật là dễ chịu. nhớ lại những lúc bị cầm tù bởi Duy, Vân bực cả mình và cảm thấy bức bối.

Anh chàng vệ sĩ đánh xe ra đến cổng từ khi nào rồi nên Vân và Duy không phải chờ đợi lâu. Duy hất hàm bảo Vân.

_Còn không mau trèo lên xe đi, anh ta đang chờ chúng ta ở ngoài kia kìa, không lẽ cô tưởng tôi và cô đi bộ đến chỗ đó…??

Vân không thèm nói lại hay cãi lại với Duy một lời. Vân muốn được đi ngắm cảnh thành phố về đêm, nhất là về những đêm mưa như thế này.

Vân leo lên xe rồi chọn cho mình một chỗ gần cuối hàng ghế thứ ba của chiếc xe ô tô. Vân tự thắt dây an toàn cho mình. Đôi mắt của Vân nhìn mọi người đang đi qua đi lại ở trên vỉa hè.

Vân nhớ mình cũng đã từng đi lang thang dạo phố một mình như thế này, cảm giác đó thật là tuyệt, tự nhiên Vân nhớ đến Vũ và tự hỏi không biết bây giờ anh chàng đang làm gì, có còn nhớ đến một con nhỏ oan gia như mình hay là mải làm việc mà quên luôn rồi.

Duy ngồi hàng ghế thứ hai, anh chàng khẽ nhìn Vân một cái rồi mỉm cười hỏi con nhỏ.

_Cô bị làm sao thế, tại sao lại ngồi tận cuối ở đấy là thế nào, không lẽ cô sợ tôi ăn thịt của cô