pacman, rainbows, and roller s
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324430

Bình chọn: 10.00/10/443 lượt.

trau chuốt lại nhan sắc. Cô không hề đẹp khi để mặt mộc, chỉ khi đã trang điểm thì mọi người mới chú ý đến cô thôi. Nhiều khi cô cũng thấy ghen tị với Hạ Quyên. Hạ Quyên xinh đẹp, giỏi giang về mọi mặt, có cá tính, còn cô thì không thể bằng. Dù trong trường cấp 3 có tổ chức những cuộc thi “Nữ sinh thanh lịch”, Hạ Quyên luôn đạt giải nhất, còn cô thì nhì. Lúc nào cô cũng thua 1 bậc. Cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối Hải Thanh thì không. Kim Thư yêu Hải Thanh khi mới bước vào cấp 3, lúc đó cô dịu dàng, dễ mến chứ không kênh kiệu, ngạo mạn như bây giờ. Tình yêu đúng là làm con người ta thay đổi rất nhanh. Thư nhìn vào gương cười chua xót. Cô biết bản thân mình ra sao, nhưng khi đã lấn sâu vào lưới tình mù quáng rồi thì không thể nào thoát ra được nữa.

Đánh một ít phấn cho hai má hồng hồng lên, Thư thu dọn lại những món đồ của mình bỏ vào túi xách mà không để ý…..có một người vừa mở cửa phòng vệ sinh ra và bước vào.

Bảo Trân tay day day vết bẩn trên áo. Cô đi lại gần cái bồn nước rửa tay kế bên Kim Thư. Thư lo nhìn vào chiếc gương hình trái tim nho nhỏ trên tay mà không thèm chú ý đến xung quanh.

-Cô gì ơi….cô có khăn giấy không?

Trân quay qua nhìn Kim Thư hỏi. Thư ngừng lại, đóng nắp chiếc gương vào thật nhẹ nhàng như sợ nó đau vậy, ngẩng mặt lên nói:

-Tôi không…..

Vừa mới nói 2 từ thì Kim Thư im bặt đi.

Một nỗi sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Kim Thư, sợ hãi tột độ, chiếc gương trên tay rơi xuống nền nhà vỡ tan.

-Hả? Tôi chỉ hỏi cô có khăn giấy không thôi!? – Bảo Trân nhướn mày khó hiểu, tiếp tục hỏi.

Kim Thư tái mặt đi, người run lên bần bật từ từ lùi lại về phía sau.

-Này, cô không sao chứ? Sao mặt tái mét thế này?

Trân tiến lại gần, đưa tay lên định xem Thư có bị gì không.

-KHÔNG! ĐỪNG CÓ CHẠM VÀO TÔI!!!!!!!!!!!!!!!

Kim Thư hét lên hoảng hốt, cô đẩy Bảo Trân sang một bên rồi xoay nắm cửa bỏ chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Trân đứng như trời trồng nhìn theo, miệng lẩm bẩm:

-Cô ta sao thế nhỉ? Hay là có vấn đề?

Sau 5 phút, Trân lắc đầu cho qua rồi tiếp tục rửa vết bẩn trên áo.

====================================================

Hải Thanh đang đứng ở tầng đồ gốm sứ để chọn một bộ tách mới cho gia đình. Bỗng Kim Thư chạy đến chụp lấy cánh tay anh với vẻ mặt thất thần như mới gặp ma vậy. Hải Thanh giật mình, sau đó lại nhăn mặt khó chịu, nhưng khi thấy khuôn mặt tái mét đầy sợ hãi của Kim Thư thì anh mới thắc mắc hỏi:

-Bảo tiểu thư! Cô làm sao thế?

Thư khuỵu xuống sàn nhà, toàn thân vẫn không có dấu hiệu ngừng run rẩy.

Hải Thanh cảm thấy lạ lùng về thái độ của Kim Thư. Từ lúc vào trung tâm mua sắm đến trước khi đi vào nhà vệ sinh cô luôn bám lấy anh, miệng thì nói không ngừng nghỉ. Thế mà chỉ mới vài phút đi ra cô như gặp phải cái gì kinh hoàng lắm vậy. Kim Thư ngồi trên sàn, miệng mấp máy nhỏ, nhỏ đến nỗi Hải Thanh ở bên cạnh mà cũng không nghe được:

-Không….sao lại….lại như vậy được….? Cô ta….cô ta chết rồi cơ mà…..không thể như….thế….

-Hử? Cô nói gì?

Hải Thanh hỏi. Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng. Hàng mi cong của anh rung động rồi dịu xuống, khẽ nói:

-Nếu cô mệt, tôi đưa cô ra xe về nhé!

Kim Thư khẽ gật đầu. Hải Thanh dìu cô đứng dậy rồi đi về phía thang máy.

~oOo~

-Sao cô đi lâu thế hả? Đợi nãy giờ!

Nguyên chống tay lên bàn, miệng không ngừng càu nhàu khi Trân bước ra khỏi nhà vệ sinh và ngồi xuống ghế.

-Tôi rửa mãi nó mới phai màu đi chút xíu đấy. Mà nãy giờ cũng mới có 10 phút chứ lâu cái gì đâu, anh cứ thích làm quá lên.

-Ờ, 10 phút của cô bằng nửa tiếng đồng hồ đấy! – Nguyên cắn miếng bánh hamburger nói mỉa Trân.

Trân không thèm quan tâm, cô bỗng nghĩ đến sự việc lúc nãy. Uống một ngụm sữa tươi xong, cô nhìn Nguyên nói một cách nghiêm túc:

-Nguyên,hỏi cái này cái!

-Vụ gì?

-Tôi có xinh không?

-Xấu hơn cả ma! – Nguyên cầm ly coca lên uống nói tỉnh bơ.

Trân trừng mắt nhìn Nguyên, cậu cười xoà:

-Ừ thì xinh! Rồi sao?

-Lúc nãy tôi đi vào phòng vệ sinh có gặp một cô gái, cô ta đẹp lắm! Tôi hỏi cô ấy có khăn giấy không, cô ấy quay qua nhìn tôi xong thì tự nhiên mặt tái mét, tôi định lại gần xem cô ta có bị làm sao không thì cô ta lại hét lên rồi bỏ chạy. Bộ mặt tôi làm cô ta sợ hả?

-Ờ, đúng rồi! Cái hình dạng mình người mặt heo của cô ai thấy mà không sợ, cô ta bỏ chạy là phải. Háháhá.

Nguyên cười phá lên khoái chí, trong khi Trân như một ấm nước sôi chuẩn bị trào ra. Cô cúi đầu xuống ăn như hạm, nhanh vô cùng, ăn luôn cả phần của Thanh Nguyên cho bỏ ghét.

-Ê, ai cho cô ăn phần của tôi chứ? Tránh ra coi!!! – Nguyên bật dậy dùng hai tay đẩy mặt và tay của Trân ra.

-Ai biểu anh dám nói tôi như thế?…..Ặc….nước….nước……

Trân đang nói thì bị nghẹn, dùng tay ra hiệu cho Nguyên lấy nước giùm. Nguyên luống cuống lấy đại ly coca của mình đưa cho Trân. Cô giựt mạnh uống lấy uống để không cần giữ ý tứ như sợ ai đó giành với cô vậy, nên từ nghẹn lại sang sặc.

-Từ từ thôi, không có ai giành đâu! – Nguyên vỗ vỗ lưng Trân, dịu dànglấy khăn lau miệng cho cô dịu dàng.

-Ờ….. – Trân ngượng ngùng đáp lại, khuôn mặt baby của Nguyên gần sát mặt Trân làm tim cô bỗng đập nha