
ột nữ thần vậy. – Nguyên hất mặt lên vẻ tự kiêu.
-Xì….khó ưa chưa!? Nhưng……anh giống bác quá!
-Cô nghĩ vậy à?
-Hihi, đặc biệt là đôi mắt với nụ cười!
Nguyên cười trừ, Trân thấy thế cũng im lặng theo. Một lúc sau Nguyên bỗng lên tiếng:
-Định mệnh ghét ai thì đành chịu thôi!
-Sao chứ!?
-Từ 16 năm trước……………
……………………………………………..
16 năm trước……
-Mẹ….mẹ ơi!
Tôi đi ra khỏi phòng gọi mẹ khi vừa ngủ dậy. Lúc này tôi chỉ là một cậu bé 4 tuổi. Tôi không có ba, có lúc tôi hỏi mẹ là tại sao mình không có ba, mắt bà rơm rớm rồi nói ba đi xa lắm rồi, sẽ không trở về nữa. Mẹ con tôi sống tạm tại một căn chòi nhỏ, cuộc sống có lẽ túng thiếu đủ điều nhưng tôi thấy rất hạnh phúc. Rồi một ngày người đàn ông đó xuất hiện. Ông đưa mẹ tôi – một phụ nữ xinh đẹp hiền lành – bước vào vòng xoáy của tình yêu. Lúc đó thật sự với một đứa trẻ con thì không có gì phải lo lắng. Trẻ con mà, có biết gì đâu.
-Sao thế con?
Mẹ tôi lật đật chạy từ bên ngoài vào, có cả chú Đông (người đàn ông). Tôi dụi dụi mắt:
-Con đói!
Mẹ nhẹ nhàng bế tôi lên, dịu dàng nói:
-Hì, nhóc Nguyên à, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, con không chán sao?
-Không ạ!
Bỗng chú Đông bước lại gần tôi, xoa đầu:
-Nguyên, hôm nay con có muốn ăn cháo tôm không? Chú có mua đấy!
-Dạ có!
Tôi nhảy xuống khỏi lòng mẹ cười. Tôi thích ăn cháo tôm lắm, cháo trắng thơm lừng với những miếng thịt tôm ngon ngọt được cắt nhuyễn. Hí hửng ngồi trên giường cho mẹ đút cháo, tôi cứ cười mãi thôi.
Một năm trôi qua yên bình. Tôi đã được 5 tuổi, lúc này mẹ tôi có ý định kết hôn với chú Đông. Tôi không thấy lo gì cả, một phần là con nít, một phần là do chú ấy tốt, lúc nào cũng mua đồ chơi, đồ ăn, quần áo….. cho mẹ và tôi. Không biết những đứa trẻ khác ra sao nhưng tôi thì lúc này đã khá hiểu sự đời.
-Anh nghĩ…..em nên gửi thằng bé ở nhà họ hàng hay cô nhi viện đi!
Tiếng nói của chú Đông vang lên trong phòng mẹ, tôi vừa mới nghịch mấy hòn đá ngoài nhà xong. Tính tò mò nổi lên không biết từ lúc nào, tôi rón rén ghé tai vào vách cửa nghe, ma lanh thế đấy.
-Sao làm thế được hả anh? Nguyên là con em mà! – Tiếng mẹ vang lên một cách sững sờ.
-Anh biết, nhưng gia đình anh…… Haiz, anh yêu em, anh muốn cưới em về làm vợ, nhưng ba mẹ anh làm sao có thể chấp nhận được một người con dâu đã có con trước khi quen anh chứ!?
-Nhưng em không thể làm thế!
-Em à! Em không muốn làm vợ anh sao?
-Tất nhiên em muốn làm vợ anh, nhưng em không thể bỏ rơi con em được. Em chẳng có họ hàng thân thích, bỏ Nguyên ở cô nhi viện thì sao em nỡ!
Tôi nghe 2 người nói chuyện mà chẳng hiểu gì sất nên chán chường nhảy tót lên giường ngủ. Vô tư thế mới hay chứ, nghĩ ngợi chuyện người lớn chi cho mệt, giờ cứ lo ăn-ngủ-nghỉ-khỏe đã!
Sáng hôm sau mẹ gọi tôi dậy, bảo ra mẹ rửa mặt cho rồi sẽ dắt lên thành phố chơi. Tôi chả biết thành phố là đâu, nhưng nghe thấy từ “chơi” là bật dậy liền. Không hiểu sao ánh mắt mẹ nhìn tôi như thế nào ấy, không biết nói ra sao cho thỏa đáng? Xót xa chăng? Ui giời, sao cũng kệ, giờ cứ lo rửa mặt nhanh còn đi chơi chứ.
Mẹ nắm tay tôi đi chậm rãi trên con đường mòn dài, hai bên là những cánh đồng lúa xanh xanh chưa đến mùa, gió lồng lộng từng cơn. Hôm nay trông tôi đẹp trai lắm nhá! Đội cái nón màu trắng tinh, áo thun in hình siêu nhân gao, cái quần jean mới cóng (chú Đông mua cho tôi nhưng chưa mặc lần nào, giữ của :P) và cuối cùng là…..đôi dép lào nhỏ xinh. Hehe, xóm này ai đẹp trai được như tôi chứ! Hốhố.
Đi mãi mới đến nơi. Thành phố khá là nhộn nhịp, người đi lại quá trời, có mấy cái con gì cứ phóng ùn ùn nhức cả đầu (xe hơi + xe máy). Mẹ dắt tôi đi nhiều nơi lắm, mua kem cho tôi nữa. Thật là thích quá đi, về phải khoe cho đám bạn cùng xóm ức chơi mới được.
Gần trưa, mẹ đưa tôi đến một ngôi nhà màu vàng nâu. Ngơ ngác chẳng biết mẹ dẫn mình đến đây làm gì nhỉ, chắc là ăn rồi, không thì là chơi với bé nào xinh xinh chăng? Một lúc sau có một bà nào đó bước ra, trông cũng khá trẻ, chắc hơn mẹ tôi vài tuổi, khuôn mặt nhìn phúc hậu lắm. Bà ấy nhìn tôi mỉm cười, theo “phép lịch sự của một người đàn ông” mà chú Đông dạy cho tôi thì khi ai đó cười với mình, mình phải cười lại thế mới là một người đàn ông thật sự. Vậy nên tôi cười đáp trả, nhe hàm răng sữa trắng tinh ra.
Mẹ tôi với người phụ nữ kia nói cái đó, tôi chẳng quan tâm nên đứng nhìn đường phố. Rốt cuộc vẫn cứ đứng thế này hoài sao? Tôi lắc lắc tay mẹ, hỏi:
-Mẹ ơi! Đến đây làm gì thế?
Cái tôi nhận lại được….là đôi mắt như sắp khóc của mẹ. Bà gỡ tay tôi ra và bế lên, hôn vào má một cách dịu dàng nhất.
-Nguyên ơi! Tha thứ cho mẹ nhé! Mẹ không thể nuôi nấng con được, con ở đây phải nghe lời cô Thu nha!
Nói xong, bà đưa tôi cho người phụ nữ và bỏ đi. Tôi thấy thế liền vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay kia mà chạy theo mẹ, nhưng người phụ nữ lạ mặt cứ giữ chặt lấy tôi. Tôi lấy sức gào lên khi mẹ đã đi qua bên kia đường không hề quay lại:
-MẸ……….MẸ ƠI!!!!!!!!!!!!!!
-Nguyên…..con ngoan nào! – Cô Thu dỗ dành tôi.
-Không…..Mẹ ơi! Mẹ……đừng đi!…..MẸ ƠI! – Tôi hất tay cô ra, vẫn hét lên.
Mẹ bỏ rơi tôi ư? Sao lại như thế được chứ