
trừng lại, “Con là con gái của em, anh đừng mơ tưởng.”
“Vậy liền ăn cháo!” Lãnh An Thần nói đầy bá đạo.
“Không ăn, nhìn anh sẽ không có khẩu vị” Đoan Mộc Mộc cũng khó lay chuyển.
Lãnh An Thần nhìn cô mấy giây, lúc Đoan Mộc Mộc cho là người đàn ông này lại đột nhiên thú tính, mạnh mẽ đem cả bát cháo rót vào trong miệng cô thì chợt nghe anh nói, “Em có thể không nhìn sự tồn tại của anh, hơn nữa bảo em ăn cơm, cũng không phải bảo em nhìn anh.”
Vô lại!
Chỉ là bốn năm trước, Đoan Mộc Mộc liền lĩnh qua, cô không có chút nào ngoài ý muốn, nhưng bất luận anh nói gì cô cũng chắc sẽ không ăn.
“Thật không ăn?” Nhìn cô hận không thể đem đầu uốn éo đến sau gáy, Lãnh An Thần lại hỏi.
Lần này ngay cả phản ứng lại anh cô cũng lười, kết quả lại không nghĩ tới anh lại múc một muỗng, thả vào trong miệng anh, còn say sưa nói: “Mùi vị không tệ.”
Anh đang dẫn dụ cô ư?
Đoan Mộc Mộc thật muốn giơ tay lên đem cháo đổ, đúng lúc này, chỉ thấy anh lại múc một muỗng đưa tới trước mặt cô, “Ăn đi!”
“Ghê tởm” Đoan Mộc Mộc trừng mắt, “Em không muốn bị truyền vi khuẩn.”
Anh làm sao chứ, đem thứ mình ăn rồi đưa cho cô ăn?
Lãnh An Thần dĩ nhiên hiểu ý tứ của cô, khóe môi giương lên, cười nói, “Đứa bé cũng sinh, miệng cũng hôn qua, nếu có vi khuẩn, sợ rằng đều sớm rót vào cốt nhục rồi.”
Lời này mà anh cũng có thể nói ra miệng?
Vô sỉ!
Người đàn ông này công phu vô sỉ thật là cao, so với bốn năm trước càng thêm sắc bén!
Đoan Mộc Mộc thừa nhận hiện tại cô nói liên tục nói, cô câm miệng được chưa?
“Thật không ăn?” Thấy bộ dạng cô cùng mình ăn thua, Lãnh An Thần lại hỏi.
Cô lườm anh một cái, mặt ngoặt về phía khác, lúc này, Đoan Mộc Mộc nghe anh nói, “Em không ăn, anh ăn!”
Cô vẫn không để ý, chỉ là cô không nhìn thấy lúc anh nói lời này, tròng mắt đen sắc bén chợt lóe lên ánh sáng có âm mưu.
Trong không khí truyền đến âm thanh tiếng cháo vào miệng anh, Đoan Mộc Mộc nghe thì tức, muốn từ giường đi xuống, sau đó trốn xa một chút, nhưng ai biết cô vừa mới động, thân thể liền bị kéo, cô kinh hãi quay đầu lại, mà gương mặt anh vừa vặn tới, sau đó không kém chút nào, miệng của anh in trên cô.
Động tác liên tục quá mức ngoài ý muốn, Đoan Mộc Mộc kinh hãi há mồm, mà đầu lưỡi người nọ lại linh hoạt mượn cơ hội mò vào, hương cháo trong miệng anh theo lưỡi của anh toàn bộ đẩy vào trong miệng, thậm chí cô ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, cháo liền theo hô hấp của cô toàn bộ tiến vào trong bụng…
Cảm thấy cô đem toàn bộ cháo nuốt xuống, môi của anh mới chậm rãi rời đi, chỉ thấy anh đưa đầu lưỡi ra liếm khóe môi, đuôi mắt tươi cười, “Bà xã, thì ra em muốn anh cho em ăn như vậy!”
CHƯƠNG 144: CÙNG NHAU VÀO Ở BỆNH VIỆN
Lãnh An Thần, tên khốn kiếp này!
Đoan Mộc Mộc vừa thẹn vừa cáu, giơ tay lên muốn hướng về phía anh đánh qua, chỉ là tay anh mau hơn ngăn lại ở giữa không trung, hơn nữa anh thoáng dùng sức, Đoan Mộc Mộc liền bị anh túm vào trong ngực, trong khoảnh khắc, cô an vị trên đùi của anh, hai tư thế nhất thời mập mờ vô cùng.
4 năm rồi, hai người lần đầu tiên cách gần như vậy, nhịp tim của Đoan Mộc Mộc chợt gia tốc…
Hơi thở quen thuộc, vòng ôm trong ngực ấm áp, còn có nhiệt độ nóng người, đã từng vô số lần xuất hiện trong mộng, giờ phút này không ngờ biến thành thực tế, có một dòng nhiệt dịch không cần ức chế xông lên hốc mắt.
“Buông em ra, anh buông ra!” giọng nói của cô khẽ nghẹn ngào.
Lãnh An Thần thế nào cam lòng buông ra?
4 năm rồi, anh cảm giác chỉ có thể ôm cô như vậy ở trong mộng, giờ phút này chân thực như thế, nhuyễn ngọc trong ngực, anh nhất định sẽ không buông tay.
Cô càng giãy dụa, anh ôm càng chặt, cơ hồ siết làm cô hít thở không thông, Đoan Mộc Mộc chỉ có cảm giác hô hấp cũng biến lớn, mà anh cũng là, cô giãy dụa trên người anh như vậy, lại không biết uốn éo nổi lên dục vọng anh liên tiếp đè nén bốn năm nay.
“Chớ lộn xộn!” Anh cảnh cáo cô, giọng nói đã khàn khàn.
Anh sợ cô cử động nữa, anh sẽ thật không khắc chế được hiện tại liền muốn cô.
Chính là không thể, 4 năm rồi, giữa bọn họ có quá nhiều cách trở, sự lỗ mãng của anh chỉ hù được cô, hơn nữa, anh cũng không muốn để cho cô cho là mình chỉ có dục vọng nguyên thủy với cô.
Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy phía sau cổ truyền tới hơi thở nóng, giống như nước lồng bồng mở ra, cô không phải cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện tình, này đại biểu cái gì, cô chắc chắn hiểu.
“Buông em ra!” Nhưng hai người dán chặt như vậy khẳng định là không được, huống chi cô cảm thấy địa phương đè ép phía dưới đang biến hóa, vậy là cái gì, cô dĩ nhiên hiểu, mặt không khỏi đỏ bừng.
“Vậy em đem cháo uống!” Anh mượn cơ hội mở miệng.
Đoan Mộc Mộc vừa định lắc đầu, liền nghe anh trầm thấp nói, “Nếu như em yêu thích anh dùng miệng đối miệng cho em ăn, anh cũng không có ý kiến.”
Nhìn khóe môi anh cười xảo trá, Đoan Mộc Mộc không khỏi nghĩ đến sói xám lớn, 4 năm rồi, người đàn ông này ác tính thế nhưng một chút cũng không thay đổi.
Cô giận dữ nhìn anh chằm chằm, bộ dạng cực kỳ đáng yêu, một đôi mắt đen giống như kim cương đen thượng hạng, lông mi trên dưới càng giống như chổi lông, cọ lòng