
thèm bận tâm xem … tiếng " loa " của hai đứa đã vang xuống đến tận phòng khách, thậm chí, người làm vườn cũng nghe thấy được !
……………………….
Sau một hồi " tra tấn ", dưới bàn tay thiết kế đạt tới trình độ " điêu luyện " của con bé. Thằng Yul đã biến thành một kẻ " bụi bặm " đúng chất đường phố như thế này đây.
……………………………..
Sửa soạn xong, hắn cứ ì ạch mãi không dám xuống, đến nỗi con bé phải kéo tay lôi đi mới chịu nhấc chân dịch chuyển.
- Này ! Anh bị làm sao thế hả ?! Trật khớp à ?!
- Không … cô bắt tôi ăn mặc thế này ! Sao tôi dám xuống …
Tưởng chừng như thế là không hay, vì bình thường hắn luôn mặc đồ vest chỉnh tề chứ không bao giờ ăn mặc nhố nhăng như vậy cả … hắn sợ … người làm sẽ cười.
Nhưng thật bất ngờ ! Ngay khi bước xuống đại sảnh, cả đám giúp việc đều đứng sững ra rồi trầm trồ không ngớt … khiến Yul sướng nổ cả mũi.
- Yaaa !!! Cậu chủ hôm nay trông xinh trai quá ha !!!
- Ừ ! Dễ thương quá ý !!!
Thấy mấy cô hầu xì xào, thực ra là Yul thích lắm đấy, nhưng hắn vẫn giả vờ lầm lì, hắng giọng lạnh lùng, rồi vội bước qua.
- Vớ vẩn ! Tôi đẹp trai chứ không xinh trai !! Ngồi đó mà bàn tán tôi đuổi việc hết bây giờ !!!
" Ẹ !! Tự cao thấy ớn !!! " – Con nhóc thầm lầm bầm.
- Chú Kang !! Mau chuẩn bị xe …
Yul vừa cất lời, Xư Bi đã vội vàng túm vai, bịt miệng hắn lại, con bé cau có.
- Đừng có gọi !! Anh làm cái trò gì thế hả !!
Vội vùng ra, Yul lại càu nhàu.
- Có cô làm cái trò gì ý !!! Không gọi xe thì chẳng nhẽ chúng ta đi bộ à !!
- Không … không đi bộ …
- Vậy thì còn đi bằng cái gì nữa ?!
Khẽ mỉm cười, nó lại đột ngột tóm chặt lấy tay thằng nhóc, rồi kéo vụt đi theo ý thích của mình.
- Chúng ta sẽ đi xe buýt !!! Ha ha ha !!!
- Cái gì ?!! Xe buýt !!!
…………………………..
Dừng lại trước trạm xe buýt, Yul cứ đứng kì kèo mãi mà chẳng chịu đi, đơn giản cũng bởi vì đám đàn bà con gái đang đổ lấn sang đường để coi mặt hắn. Họ thốt lên trầm trồ.
– Waa !! Cậu ta là ai vậy !! Đẹp trai quá !!
– Phải đấy !! Trông cứ như người mẫu điện ảnh vậy !!!
– Anh ơi !! Cho em làm quen với !!!
Thấy Yul đang bị kẹt, Xư Bi cũng bất giác cảm thấy khó chịu vì đám đàn bà con gái, thế rồi, nó vội vàng chạy phắt ra, đột ngột nắm lấy tay Yul kéo vụt đi trước sự tò mò và tức giận của bao người. Thậm chí, ngay cả khi đã yên vị trên xe buýt rồi, con bé vẫn còn ngoái đầu lại … lêu lêu …
– Cô cũng trẻ con vừa thôi !!!
Thấy Yul lầm bầm tức tối, nó lại chợt quay ngoắt ra, rồi cằn nhằn khó chịu.
– Này nhé !!! Thế mà đứa trẻ con này lại vừa cứu anh khỏi mấy bà chị kia đấy !!!
Chẳng thèm nghe lấy lời biện minh của con bé, hắn lại vờ ngoái đầu ra cửa sổ, nhìn dòng người qua lại một cách thờ ơ …
– Tại cô kéo tôi ra ngoài này đấy chứ …
Ngày nghỉ của Quỷ ( tiếp ).
***
Một chiếc vòng … trong câu chuyện cổ tích …
Người ta nói … nếu hai người cùng đeo một đôi… thì số phận của họ sẽ mãi gắn liền với nhau …
Liệu tôi có tin được không ?!
——————-
Xe dừng lại ở một trạm xe buýt khác, cũng là lúc Xư Bi vội vàng tóm lấy tay Yul, kéo bật dậy trước ánh mắt mơ màng đang ngái ngủ vì phải dậy sớm của hắn …
– Hưm … cô làm cái gì thế !!!
Mặc Yul càu nhàu, vẻ mặt ỉu xìu của hắn cũng chẳng thể làm giảm bớt đi sự hào hứng của con bé được.
– Dậy dậy mau !! Đến nơi rồi !!
Lục cục bước xuống xe, Yul nhìn quanh, rồi hắn chỉ thấy mùi thực phẩm đã cũ …
– Cái chỗ quái nào thế này !!!
Chợt chỉ tay về phía mấy gian hàng nhỏ bên đường, Xư Bi vội vàng nắm lấy tay Yul rồi kéo vụt đi.
– Chợ bình dân đấy !! Ở đây có thể mặc cả thoải mái !! Thích lắm !!!
Vừa bị lôi phắt đi, Yul lại vừa gào toáng lên tức tối.
– Cô nghĩ nhà chúng ta thiếu tiền hay sao mà phải đến đây hả !!!
Bỗng, nó quay ngoắt mặt lại, rồi thả tay Yul ra, nói rất dõng dạc.
– Hôm nay tôi sẽ xài tiền của tôi, không phải của anh ! Nên đừng bận tâm.
” Trời ạ ! … ” – Yul lại lầm bầm …
…………………….
Bước tới mấy gian hàng nho nhỏ xung quanh, nó chợt dừng lại ở một tiệm lưu niệm bên đường, nhìn mấy vật phẩm đã cũ được bày bán la liệt, mắt con bé lại sáng lên trông thấy !
” Cô ta thì thích cái quái gì ở những thứ rẻ tiền như thế này chứ !! ” – Yul khẽ làu bàu.
Mặc kệ lời Yul nói, con bé vẫn chăm chú nhìn vào những thứ mình thích, rồi đột nhiên, nó chợt nhảy cẫng lên khi đã chấm được một món đồ.
Con bé bắt đầu đon đả.
– Hey !! Ông chủ ! Bán cho tôi chiếc vòng này được không.
Nói rồi, nó liền chỉ vào một chiếc vòng bạc có màu bóng như đồng, trên đó còn khắc những hình thù gì đó rất kỳ quái … nhưng mà con bé vẫn rất thích, vì đó chính là chiếc vòng cổ có in hình trong một câu chuyện cổ tích mà nó từng đọc qua hồi bé, đến bây giờ … nó vẫn nhớ như in vậy.
Thấy con bé nhìn chiếc vòng có vẻ say sưa, ông chủ hàng lại bắt đầu giở giọng buôn bán.
– Ồ ! Cô bé này có mắt tinh đời đấy ! Đó là chiếc vòng cổ được chạm khắc rất tinh xảo ! Chỉ có một cặp trên đời thôi !
Nghe đến đây, Xư Bi lại càng thích thú, nó liền hỏi giá ngay.
– Vâng ! Bao nhiêu hả ông chu?
– 50.000 won. Tôi bán ngay !
Hự ! Lời lão nói ra thản nhiên mà ngọt như cả nhát gừng chém vào mặt con bé.
Nó tái mặt, rồi khẽ mở ví ra