
ột cái ” chết thật cũng may chưa mở miệng ra ,nếu không bay đầu như chơi ” ông bảo vệ thầm nghĩ.
-Chủ tịch , chào người . Ông bảo vệ tươi cười nói.
-Ừm mở cửa cho tôi vào .Hắn lạnh lùng nói , điêu bộ trông khá mệt mỏi.
-Dạ tôi mở liền. Lập tức ông bảo vệ chạy nhanh vào trong nhấn nút , cửa tự động mở .
Hắn chạy xe vào ,nhanh chóng chạy vào công ti .
-Haiz khó hiểu thật , phù dù sao cũng may rồi . Ông bảo vệ nói , đóng cửa lại mắt cố gắng mở ra vì ………..chủ chưa về tớ đố dám ngủ . “hix tội mình ghê , nếu biết thế đã ăn học đàng hoàng để không phải làm kiếp bảo vệ ”
“bừng” tất cả đèn đều được mở hết lên , hắn đi tới phòng ” camera” .
Mở máy lên ,hắn hồi hộp tim đập liên hồi chờ màn hình hiện lên.
Tua nhanh những đoạn không cần thiết , hắn nhớ lúc đó hình như là 8: 30 phút thì phải .
-Đây rồi .Hắn chợt reo lên.
Hắn thấy nó đi từ sảnh vào và có nói chuyện với nhân viên tiếp tân , rồi đi vào .
Cũng lúc đó Mỹ Lệ bước vào phòng làm việc của hắn , sao trùng hợp nhỉ ? hắn thầm nghĩ
Xem tiếp hắn thấy nó đi lên cầu thang máy , và dừng lại ngay lầu làm việc của hắn . ” vậy là lên đây gặp mình sao” hắn nghĩ.
Nó đi xung quanh và nhìn khắp gian phòng , đây không phải là người lên đây có chủ đích , chả lẽ là tình cờ ……………Hắn càng khẳng định là tình cờ khi có vẻ nó nhìn lên tấm bảng trên cửa .
Đôi tay nó định đưa lên gõ (theo hắn nghĩ là vậy) thì bất chợt dừng lại rồi áp chặt tai vào mặt cửa .
Đôi mắt hơi xao động ( hắn cảm nhận được ) , đôi tay lại một lần nữa đưa lên nhưng lại khá run run , nhẹ nhàng đặt lên tay nắm vặn nhẹ .
áp mặt vào trong có vẻ là nhìn bên trong , và hắn thấy một hình ảnh…………….người con gái hắn yêu đang rớt từng giọt nước trong suốt chảy dài từ khóe mắt trượt thẳng xuống . Hắn cảm nhận nơi con tim hắn đang dáy lên từng cơn xót xa , thân ảnh của nó như không còn chút sức lực đổ ập xuống phía trước vô tình đẩy cánh cửa……………
Hắn như không thể tin vào mắt mình vậy là …….đi..ều khiến nó bị tổn thương …………..chẳng phải là do hắn sao . Bây giờ hắn đã tự tin khẳng định bát bỏ cái câu nói vô tình của nó là nó ghét hắn …………và nó yêu hắn bởi vì hành động của nó đã chứng minh tất cả.
Vậy khi sự thật hé lộ!
Hiểu lầm có được giải tỏa?
Hay lại thêm một sóng gió nữa lại đến……..
Câu trả lời hãy chờ chap sau nhứ các tình yêu
Cô dâu siêu quậy – Chương 15
Chương 15 : Có hóa giải được hiểu lầm? (1)
Nụ cười rạng rỡ hiện diện trên gương mặt đẹp trai của hắn , nó mới đẹp làm sao thật là tỏa nắng nhưng đang tiếc chỉ có “Bốn bức tường ” được chiêm ngắm.
Hắn đứng dậy nụ cười vẫn nở ra mà có phần rạng rỡ hơn đi ra ngoài .
Khởi động xe , ông bảo vệ thấy thế liền mở cổng . Trong khoảng khắc hắn lướt qua cửa ông bảo vệ thấy một hình ảnh làm ông như muốn ngất ngay tại chỗ , vị chủ tịch lạnh lùng mà cười tươi như vậy sao?
-Chắc nhìn lầm rồi . Ông bảo vệ nó thầm rồi đóng cửa ngủ tiếp .
Trên đường màn đêm đã thống lĩnh tất cả , màn đêm tới thì chính là lúc những vũ trường quán bar hoạt động ,những trận đua xe tử thần ,những vụ thanh toán nhau ,……..
Một chiếc xe đang phóng nhanh trong màn đêm tĩnh mịch , chủ nhân chiếc xe có vẻ rất nóng ruột nên lái với tốc độ nhanh khủng khiếp.
*Bệnh viện NP*
-Cuối cũng đến . Hắn để lại 3 chữ đầy bực dọc rồi nhanh chóng chạy vào trong .
Nhanh lên phòng bệnh của nó ,khi đã đứng trước cửa hắn lại chần chừ , hai chân cứ đá và nhau trông bối rồi đến phát tối .
-Haiz không biết tiểu yêu ngủ chưa nhỉ . Hắn khẽ nói tay định đưa lên mở cửa thì………
-Không được nỡ chưa ngủ , tự nhiên mở cửa thì vô duyên quá . Hắn gãi đầu , cánh tay đang nắm tay cầm lơ lửng .
Mặt hắn nhăn nhó hết lên , ý này cũng không được ý kia cũng không xong , giờ bảo hắn làm sao đây . Đường đường là chủ tịch tập đoàn NP lừng lẫy mà có ngày đứng trước cửa bệnh viên lẩm bẩm một mình hả trời.
-Bực mình quá .hắn hét lên trong lòng chỉ hận không thể làm gì để hả giận .
-Haiz thôi mặc kệ . Nó rồi hắn đưa tay lên mở cửa chầm chầm bước vào
Một gian phòng tối thui tối mịt đó là hắn cảm nhận được khi bước vào trong . “chắc ngủ rồi” hắn nghĩ thầm từ từ tiến lại không dám bật đèn sợ nó thức giấc . Hắn lần mò từng bước một , ánh trăng chiệu rọi qua những khe cửa làm hắn cũng chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảo. Chợt hắn đụng phải một cái gì đó khá là đâu kêu lên cái ” cốp ” một cái ,mặt hắn chợt tái lại đứng im bất động xem động tĩnh .
1 giây………….2 giây…………3giây…………..1 phút sau………
Qua một 1 phút hắn chợt thở phù một cái , vậy là không sao rồi . Hắn đưa mắt hướng về giữa phòng ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống và hắn biết chắc đấy chính là cái giường bệnh nhưng rất tiếc người nằm trên đó lại chùm chăn kít mít chẳng thấy mặt đâu .
Hắn nhíu mày ” không nóng chết à” rồi đi lại chầm chầm ngồi xuống cái ghế bên cạnh . Ngước đôi mắt khá bối rối nhìn về phía nó đầu óc hắn bây giờ trống rỗng chẳng biết phải làm sao trong lúc này .Lúc nãy đi trên đường hắn chỉ nghĩ là sẽ gặp nó nhưng không nghĩ đến truyện sẽ nói những gì , cũng may nó đã ngủ rồi ,nếu nó mà chưa ngủ …………..chắc trông hắn sẽ ngố lắm.
Hắn chỉ ngồi đó nhẹ nhàng nhìn nó