
Nó ngước mặt lên và há hốc mồm.
– Anh…. anh là người đã đánh tôi hả?
– Cô….con bé hỗn xược đó sao? – Hắn ta nhếch mép – Không định tránh ra sao? Muốn ăn vạ tôi hả?
– Xí! Ai thèm! – Nó nói rồi ôm con mèo đứng dậy.
“Rắccc” Chân nó đau nhói. Nó chịu, không thể đứng dậy nổi, khụy xuống.
– Nè, cô không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không? – Hắn ta chạy lại đỡ nó.
– Người cần đến bệnh viện là anh đó. – Nó nhìn thẳng vào mắt hắn.
– Cô đúng là ngang ngược mà! Lên xe, tôi chở cô về nhà. – Hắn nói rồi kéo tay nó đi.
– Này, tôi đã nói đồng ý đâu? – Nó dùng dằng.
– Đi với tôi là phúc năm đời của cô rồi đấy!
– Có mà họa mười đời của tôi thì có. Thả ra! – Nó giựt tay rồi bước đi…cà nhắc.
Được một đoạn, nó bắt đầu quan sát xung quanh, toàn một màu đen, mà nó lại ghét bóng tối. Nó ghét cay ghét đắng màn đêm. Với lại chân nó…. Nghĩ đi, nghĩ lại, nó vẫn thấy rằng “quay đầu là bờ”.
– Chở tôi về nhà đi. –Nó leo lên xe hắn ta.
Không nói gì, chỉ cười nửa miệng rồi lái xe đi.
– Nhà cô ở đâu? – Hắn hỏi.
– Không biết! – Nó thẳng thắn.
– Vậy chứ giờ cô đi đâu?
– Về nhà!
– Nhưng tôi không biết nhà cô ở đâu! – Hắn nói lớn, cố khẳng định.
– Thì tôi cũng đâu có biết.
– Nhà mình mà cũng không biết. Cô chui ở đâu ra vậy? – Hắn lại tiếp tục lái xe.
– Chui ở bụng mẹ tôi ra chứ đâu! – Nó nói, giọng mỉa mai.
– Thế ba mẹ cô ở đâu? – Hắn hỏi và không hề để ý đến thái độ của nó.
– Tôi cũng muốn biết ba mẹ tôi ở đâu lắm chứ! Ba mẹ tôi….mất rồi! – Giọng nó nhỏ dần.
– Tôi…tôi xin lỗi! – Hắn cuống quýt.
-Không sao! Quen rồi nên sẽ không đau nữa…. – Nó ngủ thiếp đi sau câu nói đó. Nó quen rồi, quen đến việc ngưoif ta nhắc đên ba mẹ nó, trái tim nó chai sạm nhiều vì chuyện này nên giờ đây cứ như là mất hết cảm giác đau vậy. Nếu có ai hỏi nó đau là gì, nó chịu thôi, từ lâu từ “đau” đã khuất bóng khỏi từ điển cảm xúc của nó…..Nó, một cô gái không biết đau…..
Chương 14
anh yêu em tiểu thuyết tình cảm tiểu thuyết tình yêu điều em không biết
– Xuống xe đi,đến nhà rồi! – Hắn lên tiếng.
– Đây… – Nó chỉ tay vào ngôi nhà trước mặt.
– Là nhà tôi – Hắn ta ngắt lời nó.
Dù sao cũng hết nơi để đi rồi, có một chỗ để nghỉ chân cũng tốt thôi mà! Nó bước vào nhà, rất nhanh chóng, nó đã yên vị trên chiếc giường ở một căn phòng ờ gác 2.
– Này, đây là phòng tôi mà! – Hắn ta bước đến cạnh nó.
– Anh sang phòng khác, chưa nghe câu “khách hàng là thượng đế” hả? – Nó thì thầm.
– Cô nên nhớ cô đang ở trong nhà của tôi và xin trân trọng nhắc lại đây là phòng của tôi…. này, có nghe tôi nói gì không vậy? Này, con nhóc kia! – Hắn chạy đến lay lay con nhóc và phát hiện ra nó đã chìm đắm trong giấc ngủ tự bao giờ. Hắn lắc đầu rồi lặng lẽ bước về phòng.
– Xem như hôm nay tôi ăn chay niệm phật một đêm vậy! Haizzz!
===========================================
Buổi sáng luôn làm cho người ta tràn đầy năng lượng và sáng hôm nay cũng làm cho chân nó đỡ đau hơn. Chủ nhà vẫn còn chưa dậy, điều đó có nghĩa là bây giờ nó là “chủ tạm thời” của ngôi nhà này.
Hắn ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang. Một đêm như vậy quá đủ mệt đối với hắn.
– Anh dậy rồi à? – Nó nói vọng ra từ căn bếp.
– Ai cho cô vào nhà tôi? – Hắn hoảng hốt khi có sự xuất hiện của người lạ.
– Anh không cho thì tôi tự vào đây chắc!
Hắn à một tiếng, như thể đã quên béng mất vụ tối qua đâm phải nó và chở nó về trú ngụ ở nhà này. Bước vào bếp bởi một mùi hương, hắn mỉa mai:
– Cô mua ở đâu về vậy?
– Tự nấu chứ mua ở đâu được, tôi có biết đường đâu! – Nó nhún vai rồi lại chúi mắt vào nồi canh đang nấu dở.
– Hừ! – Quay lưng đi sau khi để lại một cái lắc đầu khó hiểu.
Canh chín, nó dọn bàn và lễ phép mời hắn (có là chồng nó thì cũng không được mời tử tế vậy đâu):
– Anh lại ăn đi!
– Có ăn được không? Có độc không vậy? – Hắn trêu.
– Sợ thì đừng ăn nữa. Càng tốt, tôi ăn một mình. – Nói rồi, nó nhanh nhẩu xúc cơm và ăn.
Một chén….hai chén….. Nó đã ăn hết hai chén cơm còn hắn thì vẫn ngồi. Một lát sau, hình như sức cuốn hút của thức ăn luôn làm cho người ta bị “cuốn theo chiều gió”, hắn xông lại bnàn ăn và ngồi ăn ngon lành.
– Nè, có độc đó! – Nó nhìn hắn, giễu cợt.
– Kệ! Có độc thật thì cô cũng phải bỏ tiền túi mà đưa tôi đến bệnh viện thôi!
Nó cười rồi lại …tiếp tục ăn.
Chương 15
anh yêu em tiểu thuyết tình cảm tiểu thuyết tình yêu điều em không biết
– Này, cô gọi điện cho người nhà đi! Không chừng họ lo cho cô lắm đó! – Hắn nhắc.
– Ờ! – Nó nói rồi đút tay vào túi tìm điện thoại. Loay hoay một hồi, chẳng thấy cái điện thoại đâu cả.
– Chết rồi! Chắc tại lúc tối anh đâm tôi nên mất tiêu cái điện thoại rồi! – Nó ỉu xìu.
– Sao lại tại tôi? Tại cô lanh chanh chạy ra chứ bộ – Hắn giãy nảy.
– Chứ không phải anh suýt đâm con mèo nhỏ à? – Nó chun mũi.
– Thôi thôi! Cô cầm điện thoại tôi mà gọi. – Hắn rút điện thoại ra, chìa trước mặt nó.
Cầm cái điện thoại của hắn trên tay, nó cảm thấy lúng túng.
– 1…2….5….2…6….2…4….5…. – Nó lầm bầm.
– Cô làm cái gì vậy? – Hắn hỏi.
– Tôi không nhớ số. – Mặt méo xẹo.
– Trời ơi, hay tại tối qua tôi tông cô nên đầu cô mất hết chất xám rồi? Thôi