
ngẩn người nhìn theo cho đến khi Lâm Duy gọi mới chịu chui lên xe về nhà.
– Này tên chồng hắc ám kia, ăn! – Nó bưng tô cháo đến bên giường Lâm Duy, mời với dáng vẻ thô bạo.
– Nhìn cái mặt cô ăn mất cả ngon! – Lâm Duy càu nhàu.
– Oh! Vậy hả? vậy tôi xuống nhà nha! Trời ơi, ông nội bảo tôi lên… cho anh ăn, tưởng sẽ phải ngồi chết rú ở đây để xem tượng ăn, hì, giờ anh nói vậy, tôi xuống nhà nha, được giải thích rồi! – Nó nhảy cỡng lên rồi tông cửa ra khỏi phòng.
“Rầm” – Nó hôn đất với cái vẻ mặt không thể méo hơn được nữa.
– Haha….hihi… – Lâm Duy cười man rợn.
– Cười cái gì? Tôi cho anh không còn răng mà ăn cháo giờ! – Nó dơ nắm đám đe dọa.
– Hi… ha…. – Lâm Duy vẫn không ngớt cười. Nó lườm cậu một cái, quay ngoắt lại rồi từ từ tiến về phía… một kẻ điên đang cười với khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Khoảng cách giữa nó với cái gường lúc này là 5 bước chân…. 5….4…. 3…. 2….1, chân nó chạm mép giường, đang định hành động thì:
– Lam Bình, con với Lâm Duy làm gì mà la hét om sòm vậy? – Mẹ Lâm Duy bất ngờ nói vọng vào từ ngoài phòng.
Thật không may, tiếng gọi đó làm hai nhân trong phòng khiếp vía, giật mình, nó luống cuống thế nào lại ngã dúi về phía trước…. híc…. và kết quả là… <đợi tập sau rồi biết nha>
Chương 34
Nó ngã dúi về phía trước bởi tiếng gọi của mẹ chồng.
– Ahhhhhhh, nóng quá. – Lâm Duy hét lên.
– Ơ, ơ…xin lỗi, anh có sao không? – Nó cuống quít đứng dậy.
– Cô mới là người có sao khi hỏi tôi câu đó đó! – cậu hét lên.
Chẳng là lúc nó ngã, Lâm Duy đang bưng tô cháo, tô cháo đổ úp vào tấm chăn
– Híc… tôi có cố ý đâu! – Nó run lên rồi vứt tấm chăn xuống đất.
– Cô định làm gì? – Lâm Duy đề phòng.
– Giúp anh chứ làm gì? – Nó chạm vào áo Lâm Duy làm anh chàng giãy nảy.
– Đừng động vào người tôi, cô….cô xuống nhà đi, tôi không cần ai giúp hết á!
– Là anh nói nha, tôi định giúp anh dọn phòng nhưng thôi, có lẽ người ta không muốn. – Nó hí hửng chạy xuống nhà, lần này có vẻ cẩn thận hơn vì không bị hôn đất nữa.
– NÀY, ĐỨNG LẠI ĐÓ! – Lâm Duy hét lên đầy bực mình.
Chiều hôm đó, nó lân la lại gần Lâm Duy.
– Cô muốn gì? – Lâm Duy tức tiết.
– …..
– Nói nhanh.
– Umk, tôi nghĩ ra cái yêu cầu cho tuần này rồi! – Nó thăm dò vẻ mặt của Lâm Duy.
– Cô lại bày trò quỷ gì ra thế? – Lâm Duy than thân.
– Đơn giản thôi! Anh dạy tôi… đi xe đạp! – Nó hí hửng.
– Ôi, Lâm Duy này mà cũng phải có ngày nhận một đệ tử… IQ thấp như cô hả? – Lâm Duy nói khích.
– Uk đấy, vì IQ tôi thấp nên mới là…. đệ tử của anh. – Nó vênh mặt – Không nói nữa. Khi nào anh rảnh đây? – Nó hỏi.
– Không khi nào cả – Lâm Duy hững hờ.
– Còn tôi thì lúc nào cũng rảnh nên tôi cũng đủ rảnh để trả lời với cánh nhà báo đấy về cái bản hợp đồng giữa hai chúng ta đấy! – Nó thì thầm vào tai Lâm Duy. Lời đe dọa của nó lập tức có hiệu quả, cậu bực dọc:
– Sáng chủ nhật tuần này, dậy sớm đấy, muộn thì đừng có mơ giấc mơ xe đạp nữa.
============================
– Hình của hắn đây! – Một người con gái với ánh mặt sắc lạnh chìa tấm hình của một tên con trai cho một cô bé.
– Chị muốn em làm gì? – Cô bé ngây thơ hỏi.
– Làm cho hắn phải đau khổ! – Người kia nghiến răng rồi dùng tay vò nát tấm hình, trong tấm hình đó, một chàng trai và một cô gái đang mỉm cười vui vẻ… có lẽ họ hạnh phúc khi ở bên nhau.
============================
BF đang hiên ngang đi trên sân trường, xung quanh là hàng tá nữ sinh trong trường.
– Oxi… oxi đâu rồi? – Jun hét lên ầm ĩ.
– TRÁNH RA!!!!!!!!!! – Lâm Duy quát lên làm cả đám chạy toán loạn.
– Woa! Đúng là… ma lực của quỷ vương. – Nguyên Hoàng nhếch môi.
– Quỷ cái đầu cậu ý! – Lâm Duy cốc đầu Nguyên Hoàng.
– Đầu tớ không phải quỷ…. người tớ mới là quỷ. Hehe! – Nguyên Hoàng tỏ vẻ ngây thơ vô số tội.
– Mấy cậu về lớp trước nhá, tớ đi đây một lát – Key nói rồi quay lưng đi.
– Cẩn thận, ma quỷ trường này nhiều lắm đó. – Là Jun, anh chàng liếc nhìn Lâm Duy rồi cười.
Key chạy lại sân sau của trường. Cậu bước đến bên một tán cây nhỏ và nằm ngủ ngon lành.
Rồi bỗng dưng, cái cảm giác quen thuộc đó… có ai đó đang vuốt tóc cậu…đang cười với cậu… Một thứ gì đó nhẹ nhàng thoảng qua trong tâm trí. Cậu mơn man rồi bừng tỉnh và gọi một cái tên quen thuộc mà tưởng như đã chìm vào quên lãng.
– Hoài Anh….
– Không phải Hoài Anh, em là Hoài An. Hì! – Một cô nhóc đang mỉm cười, nụ cười mà trong mơ Key cũng mong được gặp.
Bất giác, cậu chồm dậy, ôm chầm cô gái nhỏ vào lòng. Hoài An mỉm cười, nụ cười chua chát và khó hiểu….
Cậu cứ ôm mãi vậy, cậu sợ rằng nếu buông tay, cô gái thiên thần kia sẽ bay đi mất….
– Anh có thể thả em ra được rồi đấy! – Hoài An nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Key.
– Anh xin lỗi – Key nhìn Hoài An bối rối rồi chợt khựng lại, không hiểu vì sao mình lại ôm một cô bé không quen. – Không hiểu vì sao anh lại ôm em như vậy. – Key cười chữa ngượng.
Hoài An nhìn trời và suýt xoa. Còn Key, cậu ngắm cô bé mãi rồi liên tục lắc đầu, cô hiểu vì sao cậu lại như vậy.
=========================
Nhân vật mới: Hoài An, một cô bé có vẻ ngoài