Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Tác giả: Lambangdi1997

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322755

Bình chọn: 8.00/10/275 lượt.

a bảo vệ nó sao? Và anh ta cũng yêu nó sao? Cậu lắc đầu nguầy nguậy, điều đó chẳng liên quan gì đến cậu cả. Nhưng nó hiện tại đang là vợ cậu, dù chi là ba tháng thôi nhưng giờ đây, nó vẫn là vợ cậu và ko ai được phép… có tình ý với vợ cậu

Con nhóc mơ màng ngồi bên cửa sổ, đưa tay chạm nhẹ chiếc chuông gió thủy tinh. Những âm thanh lanh canh cứ vang đều nghe thật vui tai.

Bỗng có tiếng chuông cửa, theo bản năng, con nhóc vội xuống nhà để xem vị khách giữa đêm khuya là ai?

Cánh cửa mở ra và nụ cười ban chiều của người bạn thân lại hiện về.

– Bạn đến đây là gì? – Băng Di lắp bắp.

– Mình trốn nhà đến để… ngủ nhờ nhà bạn đấy. Lạnh quá, cho mình vào nhà đi. – Nó vờ run và ôm lấy vai.

Con nhóc tặc lưỡi rồi dẫn nó lên phòng.

– Ôi, mới đến lúc chiều giờ lại đến, phiền bạn ko? – Nó hỏi và nhảy lên giường.

– Phiền. – Con nhóc thẳng thắn.

– Thế hả? Nhưng làm sao đây? Làm phiền bạn là biệt tài của mình rồi. – Nó cười trừ làm con nhóc cũng bật cười theo. – Nhìn bạn cười duyên thế, sao bạn lại ít cười thế nhỉ? – Nó nheo mắt khó hiểu.

– Vì ko thích. – Con nhóc nhún vai hờ hững rồi ngồi xuống cạnh nó.

– Băng Di nè! Hình như làm bạn giận và cười cũng là một biệt tài của mình đấy! – Nó nháy mắt đầy ẩn ý rồi đè cô bạn ngã lăn ra giường và… cù. Híc!!!

– Ý… dừng lại….híc! Haha… hihi…. – Con nhóc cười chảy cả nước mắt.

– Ôi, tay mình ko thể điều khiển được nữa rồi. – Nó tiếp tục trò chơi quái ác.

– Đã thế…híc… cho bạn chừa nè!…. hihi….

– Nè, bạn định chơi trả đũa nhau à? Ahhh. Buồn cười quá à!!! Híc….hahaha – Nó dùng tay tránh con nhóc đang hăm he.

Một lúc sau, khi cả hai đã mệt nhoài thì đều lăn ra giường, miệng vẫn ko ngớt cười, hai bên mắt còn đọng lại dấu tích của những vệt nước mắt.

– Ngủ đi! Mai còn đi học! – Con nhóc dỗ nó như mẹ dỗ con.

– Mình nằm trong nha, sợ ma lắm! – Nó lăn vào trong.

– Ko…. mình quen nằm trong góc rồi. Híc…. Lam Bình. – Con nhóc bò đến kéo nó ra nhưng ko được, nó ngủ mất rồi còn đâu. Thôi thì nhường nhịn vậy, con nhóc nằm xuống cạnh nó và cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

Chương 66

Nắng mai đến nhẹ nhàng. Những tia nắng buổi sớm làm căn phòng lạnh lẽo bỗng trở nên ấm lạ. Nó vươn vai và quay sang vỗ má cô bạn:

– Di ơi, dậy thôi!

– Ưm….ư…. – Con nhóc hãy còn ngái ngủ.

– Dậy đi mà, mình là con sâu ngủ mà xem ra có người còn ngủ nhiều hơn cả mình. – Nó trêu.

– Bạn đến trường luôn à? – Con nhóc hỏi.

– Ko, ghé qua nhà lấy sách vở và đồng phục, lúc tối mặc nguyên bộ đồ ngủ mà trốn đi. – Nó cười trừ.

Con nhóc chở nó về nhà lấy đồ.

– Nhà bạn? – Con nhóc trầm trồ.

– Umk! – Nó gật đầu. Là nhà chồng chứ?

Nó bước vào trong nhà, để lại mình con nhóc đứng ngẩn ngơ.

– Cô về rồi à? – Lâm Duy chạm mặt nó ở cửa phòng.

– Hì, ko về rồi sao đứng đây? – Nó bắt bẻ rồi chạy nhanh vào trong lấy cặp sách.

– Tôi đợi dưới xe. – Cậu toan bước đi thì đã bị nó gọi lại.

– Anh đi trước đi, tôi đi cùng bạn. Nhớ nha, đừng đợi đó. – Nó dặn dò.

– Biết rồi. Cô nghĩ mình là ai mà bảo tôi đợi cô cơ chứ?

– Thì lúc nãy ai đó bảo đợi tôi dưới nhà xe cơ mà. – Nó nhún vai rồi chạy.

Lâu rồi nó ko thử chạy chậm như thế này để ngắm nhìn quang cảnh trên đường đến trường.

– Bạn nặng thật. – Con nhóc than thở.

– Đã bảo đưa mình chở rồi mà ko chịu. – Nó chun mũi.

– Xin bạn, mình chưa muốn vào viện sớm đâu. – Con nhóc trêu rồi cười. Lại thêm một “thiên thần” nữa làm cô bạn cười.

Những tiết học trôi qua nhẹ nhàng và dễ vào. Nó và con nhóc trở nên thân thiết hơn, hay cười đùa vu vơ với những câu chuyện ko đầu ko cuối.

– Này, hai bạn, mình đói. – Nó xụ mặt rồi kéo cả Di và Hân Hân xuống canteen.

Canteen vẫn nhộn nhịp như thường. Cái bàn khuất gọi là “cấm địa” vẫn yên lặng như thường. Nhưng yên chí vì chính tụi nó sẽ là người khuấy đọng ko khí.

– Mọi người đông đủ quá. – Nó bắt chuyện và ngồi xuống bàn một cách vô tư.

– Có chuyện gì vui à? – Nguyên Hoàng hỏi.

– Hỏi làm gì? Cưới xong ngày nào chẳng vui nhỉ? – Jun nháy mắt làm đầu nó và ai đó bốc khói.

– Cưới? – Con nhóc và Hân Hân nhìn nhau rồi lại nhìn nó dò xét.

– Ko có gì đâu! Mấy người đó nói sảng ý mà. – Nó xua tay làm Jun và Nguyên Hoàng bụm miệng cười.

Tuy rất muốn hỏi thêm để lấy thông tin nhưng nhìn gương mặt khổ sở của nó, con nhóc và Hân hân cũng tạm lắng.

– Anh Key! – Nó kéo áo.

– Hả? À… ờ… – Key lơ đãng.

– Anh sao vậy? – Nó ngạc nhiên.

– Bám đuôi ngày nào đuổi ngày ấy, giờ hết rồi lại thấy nhớ thương ý mà. – Jun thở dài rồi như lần trước, cú cốc đầu được dành tặng riêng cho cậu.

– Cho em xin số điện thoại của cô bạn “bám đuôi” anh đi. – Nó trêu.

– Ko liên lạc được. – Key thở dài.

– Ơ..thế ra anh có liên lạc thử rồi à? Chà, đáng lo thật! – Nó ra vẻ ngạc nhiên rồi chậc lưỡi.

Biết mình bị hố, Key chỉ ngồi im thinh thích mà chịu đựng tràng cười vô duyên của những người “có duyên”.

Thực ra thì ko biết từ bao giờ, cái cô bé đáng yêu ấy lại cứ khiến Key nhớ mãi. Ko có tin nhắn và những lần đuổi theo cậu sát nút, cậu lại cảm thấy thiếu, rất thiếu. Cái cảm giác đó liệu có phải vị trí ai đó trong tim cậu đã đổi khác?

Đ


Polaroid