
học.
Nghe đến đó, Hân Hân đưa tay hất tấm chăn ra khỏi người cậu. Thiên Bảo đang… đập đầu vào thành giường. Máu đỏ rướn ra trên trán và bám cả vào thành giường.
Hân Hân khiếp đảm nhìn hành động ngốc nghếch của cậu, vừa giận mà lại vừa thương.
– CẬU ĐIÊN HẢ? – Hân Hân bực.
– Uk, điên rồi. – Thiên Bảo vẫn tiếp tục chuỗi hành động ngu ngốc mặc cho cô bạn can ngăn hết mức.
– Dừng lại, mình bảo cậu dừng lại cơ mà. – Mắt nó long lanh nước.
– Không. Chừng nào chưa nhớ ra, mình sẽ không dừng lại. – Thiên Bảo dứt khoát.
– Mình không cần cậu nhớ lại nữa. Chỉ cần cậu sống vui thôi. – Lần này thì Hân Hân bật khóc thực sự.
– Thật chứ? – Thiên Bảo nhìn nó.
Hân Hân gật đầu lia lịa.
– Nhưng không được. Mình sẽ sống vui khi có bạn bên cạnh thôi. – Cậu suy nghĩ rồi lại đập đầu vào thành giường tạo thành những âm thanh vang dội. Hân Hân hoảng hốt.
– TRỜI ƠI! – Nó dùng tay tách Thiên Bảo ra nhưng không được
– Làm bạn gái mình nha? – Thiên Bảo đột ngột quay lại hỏi.
-……. – Nó chết sững. Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nói những cậu như vậy cơ chứ?
– Nếu bạn không chịu thì hãy để mình nhớ lại, rồi làm Thiên Bảo trước kia bạn yêu. – Cậu dỗi rồi quay trở lại chuỗi hành động điên rồ.
“Đốp….đốp….đốp…”
Hân Hân càng ngày càng hoảng. Máu cứ chảy mãi làm nó xót xa. Mà thực ra chính nó cũng muốn mà.
– Được được. Mình đồng ý mà. Thôi ngay đi. – Hân Hân vừa khóc vừa gật đầu cứ như bị ép buộc.
Thiên Bảo quay lại bất ngờ, nhìn vào mắt nó, không tránh nổi xúc động.
– Bạn nhắc lại đi. Lớn lên, mình không nghe rõ.
– MÌNH ĐỒNG Ý. – Nó tăng âm lượng.
– Đồng ý gì? – Cậu chèn ép.
– MÌNH ĐỒNG Ý LÀM BẠN GÁI CỦA HOÀNG THIÊN BẢO. – Nó nhắm tịt mắt rồi hét lên. Nó thề đó là hành động kỳ cục nhất mà nó bị cậu bắt làm.
Thiên Bảo nhìn nó hài lòng rồi bật cười khoái chí.
– Hahahaha… quả là bạn rất ngốc. Hân Hân à!
– Gì cơ? – Nó nhíu mày.
– Nhìn này! – Cậu vừa nói vừa cầm tay nó quẹt lên trán mình. Chẳng xây xước gì cả ngoại trừ vết bầm nhẹ chỉ tấy đỏ lên.
Nó đưa ngón tay đầy thứ màu đỏ lên gần mũi.
– Mùi cà chua. Bạn… – Đầu nó bốc khói. Lại bị lừa, vố này đau thật.
– Mình không hề nói đó là máu. Chỉ tại bạn hiểu nhầm thôi nha. – Thiên Bảo thanh minh nhưng không kịp, Hân Hân hùng hổ xông đến đánh cậu. Híc!
– Nè! Help me! Bạo lực gia đình. – Thiên Bảo nhảy như con choi choi ra khỏi giường.
– Ai là gia đình của cậu hả? – Hân Hân hét lên và đuổi theo.
– Người mà lúc nãy hứa làm bạn gái mình ý. – Thiên Bảo nheo mắt trêu tức.
– Đứng lại! Cái đó không tính, là cậu ăn gian.
– Không cần biết bằng cách nào. Chỉ cần biết từ nay bạn là bạn gái mình. – Thiên Bảo vẫn cứ chạy. Không cần biết cậu đã ngã bao nhiêu lần, chỉ cần biết từ nay, cậu sẽ rất hạnh phúc bởi có nó bên cạnh. Thế là đủ.
*~*~*
– Gì đây? – Lâm Duy bước lại cạnh nó, nhìn chăm chăm vào hai cái bình trên tay nó.
– Cái này cho anh! – Nó đưa cho cậu một bình. Lúc này, cậu mới rõ đó là hai cái bình thuốc diệt gián.
– Đừng nói là cô định…. làm nhân viên diệt gián không chuyên đấy chứ? – Cậu nhìn nó đầy thắc mắc.
– Không phải chỉ mình tôi mà còn cả anh nữa, Lâm Duy à. – Nó vỗ vai cậu rồi nhanh nhảu chạy lên phòng.
Cậu bước theo nó đến cửa phòng thì dừng lại. Nó quay người và nháy mắt:
– Vì lợi ích của hai chúng ta. Diệt gián đi nào.
– Lợi ích của hai chúng ta sao? – Lâm Duy đánh chậc.
– Chứ sao? Bộ anh muốn dùng chung phòng với tôi lắm sao? – Nó hỏi, mắt long lanh.
– Cô đang ở tầng mây thứ bao nhiêu để tôi kéo về? – Lâm Duy cốc đầu nó rồi cầm bình xịt xông xả vào phòng.
Nó lắc lắc bình xịch.
– Này, làm gì đấy? – Cậu hỏi.
– Anh ngốc thế. Làm thế này cho nó nhiều bọt bóng. Gián chìm trong bọt bóng chết nhanh hơn chìm trong đám nước chứ? – Nó chống cằm.
– Chưa biết ai ngốc hơn ai. Cô nghĩ đó là nước ngọt hay là bia vậy hả?
– Cả hai. – Nó nhoẻn miệng cười rồi cúi người xuống phía dưới gầm giường.
Không biết là xui xẻo hay là “duyên số”, lúc ấy, Lâm Duy cũng đang lúi cúi phía dưới gầm giường.
Bỗng, nước từ đâu phun vào mặt cậu, cay xè.
– AHHHHHH! CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY?
– Tôi phun nước diệt gián thôi mà. – Nó giọng ngây thơ
– Không thấy tôi đang ở dưới gầm giường sao? Chỗ nào không phun lại nhằm nơi có tôi mà phun hả? TÔI CÓ PHẢI LÀ GIÁN ĐÂU. CAY QUÁ À. – Lâm Duy luống cuống bò ra rồi chạy vội vào phòng tắm.
Nó hoảng loạn đứng cắn tay, chẳng biết làm gì cả. Chỉ là lỡ tay thôi mà!
Đi qua đi lại một hồi, nó xông thẳng vào phòng tắm, giọng quan tâm:
– Anh sao rồi?
– Muốn hại tôi nhưng mà xui cho cô quá, tôi chưa chết được. Số còn hên chán. – Lâm Duy bực.
– Xin lỗi rồi mà. – Nó nhăn mặt.
– Ủa? Có rồi hả? Sao nãy giờ có nghe ai nói xin lỗi đâu? – Lâm Duy vờ.
– Ơ…thì giờ nói nè. Xin lỗi, được chưa? – Nó đáp, mặt mày bí xị. – Không sao chứ?
– Ờ! May chưa vào mắt, không chắc cô phải…hiến mắt cho tôi quá. – Lâm Duy trêu.
– Hơ! Không có đâu. – Nó đưa tay che mắt lại. – Anh đi đâu đấy? – Nó kéo áo Lâm Duy.
– Về phòng chứ đâu? – Cậu nhún vai.
– Ơ…thế còn gián. – Nó chỉ tay phía giường.
– Một thì sang phòng tôi ngủ, hai thì cứ việc ngồi đây giải quyết rắc rối.
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập