
o “tạm biệt” cậu ấy cũng không nói với tôi. Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện cuối cùng của tôi và Đông Đông hôm đó, hóa ra, cậu ấy, những lời nói phức tạp ấy dường như cậu ấy đã có sự chuẩn bị sẵn.
Lớp học dường như trở nên buồn tẻ khi thiếu vắng Đông Đông.
Sân trường cũng trở nên nhạt nhoà khi thiếu bóng dáng cậu ấy.
Và tim tôi, cũng trở nên mệt nhoài khi nhớ về cái dáng cao lớn và nụ cười lém lỉnh ấy.
Tuổi 17 của tôi – Phương Phương, 1 cô nàng ước ao được trở nên hoàn hảo, bỗng chốc mọi thứ khiến cho tôi cảm thấy nhức lòng và đau đớn. Dường như Đông Đông đã lấy đi mọi thứ rồi, cả nhiệt huyết, cả quyết tâm và cả con tim của tôi nữa.
“Nhưng, tớ chắc chắn vẫn sẽ cố gắng để trở thành một cô gái hoàn hảo” Tôi nghe tim mình đập từng nhịp khe khẽ và cất lời.
Những ngày tháng sau đó trôi đi. Lớp 12 tôi vùi đầu vào học hành giống như một con thiêu thân. Chẳng hiểu sao nhưng cứ rời sách vở đầu óc tôi lại quay trở lại những ý nghĩ và kỉ niệm xưa cũ về Đông Đông. Đôi khi nhìn lên bầu trời trong và cao vời vợi tôi có cảm giác hình như mình đang sống lại kí ức những ngày nào và khi đưa tay đón lấy những giọt nắng vàng vọt tôi lại giật mình bởi những gì có giữa tôi và Đông Đông cứ lũ lượt ào về như một cuốn phim quay chậm.
Lần đầu tiên Đông Đông và Phương Phương kết thân tình bằng hữu giữa sân trường và giữa lung linh nắng.
Lần đầu tiên nụ hôn giữa Đông Đông và Phương Phương trong ánh nắng chiếu xiên và đám bụi xoay xoay trong không khí.
Có lẽ nào không, tôi sẽ quên được ánh mắt, bờ môi và nụ cười lém lỉnh ấy.
Có lẽ nào không, tôi sẽ quên được bờ vai dịu dàng ấy.
Có lẽ nào không, tôi sẽ quên đi…? Có thể nào khi ngày mai, ngày kia, và những tháng năm sau này. Mở mắt ra thấy chiều đã cạn, tôi có thể quên được cậu ấy không?
Tôi và Đông Đông chẳng hề có một lời yêu nào trao cho nhau, chẳng hẹn ước, chẳng có gì ràng buộc. Vậy cớ làm sao, sự ra đi của cậu ấy khiến tôi có cảm giác rằng mình giống như một người bị bỏ lại chơi vơi giữa mênh mông bất tận. Ngẩng cổ lên nhìn trời thì đã thấy cánh chim ấy vút bay về nơi xa xăm rồi.
* * *
Năm lớp 12 của tôi là một trong những kỳ tích của 17 năm được sinh ra trong cuộc đời. Tôi dẫn đầu lớp với những thành tích nổi bật: đỗ thủ khoa khối thi Chuyên Toán dành cho học sinh lớp 12. Giải nhất cuộc thi Toán máy tính, giải nhất cuộc thi Toán Quốc Gia. Tôi cũng là người lọt vào top 10 Toán tài năng và triển vọng của quốc gia để đi thi quốc tế. Tôi cũng là người đoạt giải Nhất trong cuộc thi Nữ sinh thanh lịch của thành phố. Sau 1 năm trôi đi, bóng dáng về Đông Đông cũng dần trở nên phai nhạt. Tôi gói gém những kỉ niệm về cậu ấy cất vào một chiếc hộp xinh xắn cùng đôi giày màu hồng Đông Đông mua tặng hôm nào. Nhìn bảng thành tích ngời ngợi của mình, bố mẹ tôi mỉm cười hãnh diện, đi đâu cũng khoe ầm ĩ lên là nhà có hai cô con gái vừa ngoan vừa học giỏi. Tôi chẳng biết tôi có vui vì điều đó hay không nhưng phần nào tôi vui với việc từ một cô nhóc chẳng hề chú tâm vào bất kỳ việc gì thì nay tôi lại có thể có được tất cả những điều ấy.
Thật sự, những điều tôi làm được giống như một kỳ tích vậy.
Tôi: Đỗ Phương Phương
Tuổi 17, học sinh lớp 12 chuyên Toán.
– Giải nhất nữ sinh thanh lịch
– Giải nhất Toán máy tính
– Giải nhất Toán quốc gia.
– ….
“Đông Đông, giờ này cậu ở nơi đâu? Giá như cậu có thể nhìn thấy những điều này từ cô bạn thân Phương Phương vụng về ngày nào!”
Tôi nghe tim mình vụn vỡ khi nhớ lại hồi ức.
Ngẩng mặt lên cao, nắng chói chang, mây xanh và trời cao lồng lộng.
Ở một nơi nào đó giờ này chắc có ai đó sẽ chẳng nhớ tôi đâu.
Phần về Đình Văn, chàng trai tôi đã từng chết mê chết mệt. Anh ấy ra trường trước tôi 1 năm, anh đỗ vào học viện Kinh Tế với danh hiệu thủ khoa. Thỉnh thoảng, trong những chuyến tình nguyện, anh vẫn thường gọi điện hỏi han tôi và động viên tôi những năm cuối cấp và kinh nghiệm làm sao để đối mặt với kỳ thi đại học. Tôi rất vui với sự quan tâm từ Đình Văn, nhưng giờ, dường như cảm xúc trong tôi đã trở nên chai sạn. Tôi đã đánh mất đi thứ cảm giác ngây ngô hồi nào. Đã lâu lắm rồi tôi cũng không gặp Đình Văn, tôi sợ rằng tôi cũng đã quên mất đi khuôn mặt của anh..
Có khi nào là tôi đã lớn không?
Có khi nào trái tim tôi bỗng chốc đang trở nên chật chội không?
Lễ tốt nghiệp.
Nắng tháng 5 chan hoà khắp các con đường. Tôi nhẹ dịu và tinh khôi trong tà áo trắng, cầm trên tay là những tấm bằng khen cũng như ngập chìm trong sự ngưỡng mộ của hàng nghìn con mắt đang hướng về phía tôi. Bỗng chốc, tôi nhớ đến một ánh mắt đã từng nhìn về phía tôi hôm nào khi tôi còn run rẩytừng bước trên sân khấu trong cuộc thi hùng biện.
Có khi nào, ánh mắt ấy vẫn dõi theo tôi không?
Tiếng trống trường vang lên rộn rã báo hiệu kết thúc một năm học đầy căng thẳng. Tôi mỉm cười cùng đám bạn vui sướng tung những cánh hoa lên bầu trời để tạm biệt chia tay mái trường. Những nụ cười và nước mắt cứ lẫn lộn hết cả.
Tuổi 17, tạm biệt!
Tạm biệt cô nhóc vụng về ngày nào, giờ đây tôi đã trở thành một cô gái xinh đẹp, giỏi giang và tràn đầy năng lượn