Duck hunt
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324494

Bình chọn: 9.5.00/10/449 lượt.

m kích sự chăm sóccủa cô mà sẽ nhận lời giúp cô. Đến lúc đó, chỉ cần Sở Nhân Vũ tha ẹ con Sở Trung Thiên thì Sở Trung Thiên không cần phải kết hônvới Diệp Luyến Hoàn nữa.

Nghĩ đến đó, Hương Tranh cảm thấy cô vẫn còn nhiều hy vọng.

Hương Tranh bừng tỉnh. Mọi lo lắng như tan biến hết. Cô tự tin nóivới Diệp Luyến Hoàn: “Diệp tiểu thư. Cô có muốn đánh cược với tôikhông?”.

Diệp Luyến Hoàn không hiểu vì sao Hương Tranh lại biến đổi nhanhđến vậy. Điều gì khiến cho cô ta tự tin đến thế? Luyến Hoàn sợtrong chuyện này có gì gian lận nên mới cẩn trọng hỏi lại: “Cượccái gì?”.

“Cược xem tôi có thể thuyết phục được Sở Nhân Vũ bỏ qua ẹ conTrung Thiên hay không.”

“Thuyết phục Sở Nhân Vũ ư?” Trên đời này còn có người muốn đithuyết phục con quỷ Sa tăng Sở Nhân Vũ ư? Diệp Luyến Hoàn nghi ngờtai mình có vấn đề.

“Đúng thế!” Hương Tranh không ngần ngại gật đầu.

Hóa ra không phải tai cô có vấn đề, con người không biết trời caođất dày đứng trước mặt cô đây mới là kẻ có vấn đề! Sở Nhân Vũ làloại người nào? Ông ta vì tiền mà sẵn sàng ra tay giết hại cả anhem, loại người này có thể bị người khác thuyết phục ư? Hương Tranhmuốn đi xin con quỷ dữ Sở Nhân Vũ tha cho Sở Trung Thiên ư? Thật làđiều không tưởng. Diệp Luyến Hoàn cười thầm trong bụng.

Hương Tranh đứng cạnh cũng nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Luyến Hoànbèn cố ý nói khích: “Tại sao cô không trả lời? Lẽ nào cô không dámcược?”.

“Ha ha! Trên đời này, có chuyện gì mà Diệp Luyến Hoàn tôi không dámlàm?” Diệp Luyến Hoàn quay một vòng, tự hào trả lời câu chất vấncủa Hương Tranh. “Được. Tôi cược. Nhưng nếu tôi thắng, tôi sẽ nhậnđược gì?”

“Nếu cô thắng, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt côvà Sở Trung Thiên nữa. Nếu cô thua, cô lập tức phải rời xa Sở TrungThiên mãi mãi, không được can thiệp vào chuyện của chúng tôi. Đươngnhiên, nếu cô sợ, cô không cần cược với tôi, sau này tôi và SởTrung Thiên làm gì, cô không được xen vào. Thế nào? Cô có định cượckhông? Cô không cần trả lời tôi ngay, cứ suy nghĩ cho kỹ…”.

“Không cần! Tôi đồng ý cược!” Điều kiện cược lần này đối với DiệpLuyến Hoàn mà nói chỉ có lợi mà không có hại chẳng cần nhọc cônglàm gì đã nắm chắc phần thắng.

“Được. Nhưng tôi muốn cô giúp tôi tìm địa chỉ của Sở NhânVũ.”

“Không vấn đề.”

“Được. Vậy thì mai gặp lại.”

Nhận được câu trả lời mong muốn, Hương Tranh không ở lại thêm nữa,cô vội vẫy một chiếc taxi ra về.

Diệp Luyến Hoàn nhìn theo Hương Tranh đến khi cô ngồi vào xe mớilấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.

“Văn phòng thám tử phải không? Tôi là Diệp Luyến Hoàn, tôi muốnđiều tra về Sở Nhân Vũ…”

“…”

“Rất tốt! Giúp tôi điều tra địa chỉ nơi ở của ông ta.” Vừa tắt máy,Diệp Luyến Hoàn lại gọi lại, nói thêm: “Cả số điện thoại nữa, cũngđiều tra luôn cho tôi. Làm ngay cho tôi!…”.

Trong taxi, Hương Tranh dựa lưng vào ghế sau, lặng lẽ nhìn ra cửasổ. Hương Tranh đặt hai tay trên đùi, trong tay trái là chiếc tainghe màu bạc đang cắm với máy nghe trộm đang nằm trong túi quần màDiệp Luyến Hoàn vừa đưa cho cô.

Ngoài cửa xe, cảnh vật trôi qua vùn vụt, chiếc xe chạy qua nhiềunơi như vậy nhưng Hương Tranh không chú ý. Toàn bộ tâm trí cô cònđang tập trung vào đoạn đối thoại của mẹ con Sở Trung Thiên. Saukhi nghe hết đoạn đối thoại, bí mật của Sở gia khiến cô vô cùngkinh ngạc nhưng nó không khiến cô lùi bước. Hiểu được sự lo lắng màSở Trung Thiên dành cho cô, Hương Tranh vô cùng cảm động. Chỉ cóđiều cô không thích Sở Trung Thiên vì bảo vệ cô mà phải nói lờichia tay với cô. Cô cho rằng, một khi hai người đã hẹn thề bên nhaumãi mãi thì phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cho dù trảiqua sinh – lão – bệnh – tử cũng phải nắm chặt tay nhau. Sao SởTrung Thiên có thể tự ý rời xa cô như thế? Lẽ nào với anh ấy, côchỉ là một gánh nặng?

Hương Tranh vô cùng tức giận nhưng không dám để cơn giận dữ làm chokích động. Cô rất hiểu tính cách của Sở Trung Thiên, một khi anh đãquyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi. Bây giờ, nêu cô tìmđến nhà anh nói chuyện, cô biết chắc anh sẽ tìm cách đưa cô về nhà.Căn cứ vào những gì cô biết về anh, cô cũng chắc chắn anh không baogiờ cho phép cô thực hiện ý định kia. Nói không chừng, anh còn nhờchị Hương Đình kiểm soát cô thật kỹ, không cho cô hành động. Vậythì tốt nhất là không nói với anh nữa.

Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn phải đến nhà Sở Trung Thiên mộtchuyến. Việc thứ nhất là để lấy máy nghe trộm trong cái túi thơm.Việc thứ hai là để gặp Sở Trung Thiên. Đã lâu nay cô không có tintức gì của anh, cô muốn xem anh có khỏe không.

Định thần lại một chút, Hương Tranh cất máy nghe trộm, nói với anhlái xe: “Em có việc gấp cần đến khu căn hộ cao cấp phía tây. Phiềnanh lái xe nhanh hơn một chút ạ. Cảm ơn anh!”.

“Được. Không vấn đề gì.” Anh tài xế nhanh chóng đáp lại, rồi bẻ láicho chiếc xe quay ngược trở lại.

Chiếc taxi màu cam len lỏi giữa dòng xe trên đường, tìm đến phíatây thành phố.

Nhưng đoạn đường từ phía đông sang phía tây của thành phố không hềngắn, cho dù anh tài xế đã cố gắng nhưng cũng mất tới bốn mươi phútmới tới nơi. Chiếc taxi màu cam dừng trước cổng khu căn hộ TrungT