
n! Nó chắc chắn hắn có chuyện gì thôi! Nó tự động đứng lên đi vòng vòng TTTM, đi khắp nơi trong khi đầu nó toàn là mớ hỗn độn, nó không muốn nghĩ nhiều và nghĩ sai cho hắn nhưng nó không thể không suy nghĩ, nó mong hắn sẽ không sa ngã, nó nhất định, hoàn toàn tin tưởng vào hắn. Nó đi khắp nơi, nó đi mà không biết nơi dừng rồi chợt nó nhìn thấy một cặp đôi, cô gái mặc chiếc Kimono màu vàng nhạt không mấy chói, mái tóc dài đen được búi cẫn thận, cô gái khoác tay một chàng trai lịch lãm có mái tóc màu tím, anh chàng mặc chiếc áo khoác bằng da, chiếc quần Jean bình thường, nó trợn đôi mắt lên nhìn, nó đi nơi khác nó tin người đó không phải là hắn………………….Nó quay đầu bước đi thì nghe giọng của hắn, giọng này là của hắn 100%, nó giật thoát người quay lại nhìn cặp đôi đó, nó run bần bật, tai nó ù đi trong thấy, nó nghe loáng thoáng những từ hắn nói:
– Nhẫn này………hợp……………………..lắm! Chắc…………………..là hợp……..vs …………………em! – nó nghe thấy thế thì không khỏi bàng hoàng, nó hoàn toàn bị lừa, nó thật vọng, chuyện gì vậy chứ? Nó đã làm gì sai mà hắn đối xử vs nó như thế? Mắt nó tối sầm lại, đầu nó choáng váng và rồi……………………… “Rầm” Nó ngã xuống sàn gạch lạnh, thân hình nhỏ bé nằm lên sàn gạch, Trang và Trúc sau một lúc thì tìm nó mới thấy, và khi thấy thì gặp nó nằm trân sàn, Trang và Trúc hốt hoảng, nhanh chóng đưa nó vào bệnh viện.
Còn về phần hắn vì tiếng nó ngã lớn nên hắn có đi lại xem nhưng lúc đó Tiểu Hân bên cạnh hắn nói:
– Anh à! Chị Thư sẽ thích kiểu này hơn! – cô đưa lên chiếc vòng tay màu trắng bạc được trang trí tinh xảo, hắn nhìn Tiểu Hân rồi nhìn lại chỗ đó thấy rất đông người nhưng mà hắn cũng không quan tâm cho mấy, hắn phải mua quà tặng vào ngày sinh nhật cho nó, vì muốn bí mật nên hắn mời Tiểu Hân đi mua để cho chính xác, vì lúc nãy Tiểu Hân thấy nó ngã nên cố tìm cách cho hắn đừng đi lại, hắn và Tiểu Hân cứ đứng chọn một thứ hợp vs nó.
Bệnh viện, trong một căn phòng màu trắng, một cô gái có gương mặt không mấy tươi tỉnh, nó ngồi dậy nhưng Trang và Trúc ngăn cảng là đừng ngồi vì nó còn yếu, theo bác sĩ chuẩn đoán nó bị rối loạn tiêu hoá thôi nhưng vì nó dạo này ăn uống không điều độ thêm vào đó là lúc ăn lúc không nên xảy ra tình trạng này, chợt ánh mắt nó buồn man mác, nó khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, Trang và Trúc giật cả mình, hôm nay là sinh nhật nó sao nó lại khóc? Nó ít khi khóc lắm nhưng tại sao nó khóc chứ? Nước mắt càng ngày càng rơi nhiều khi nó nhớ cái khúc chính tay hắn đeo vòng tay cho Tiểu Hân thì nó hoàn toàn sụp đổ.
————
Vì gần vào học rồi nên mình sẽ cố gắng Full trước khi vào học. Mng mấy bạn tiếp tục ủng hộ và cho ý kiến để mình rút kinh nghiệm.
Chương 81: Hiểu Lầm ( 2)
Người ta nói là phúc không phải hoạ, là hoạ thì tránh cũng không khỏi, đúng là ngay lúc nó bị bệnh rối loạn tiêu hoá thế này mà mẹ hắn không hề lo lắng một tiếng, bà khi nghe Trang và Trúc gọi về báo tin bà còn nói thế này:
-Nó giả vờ hay đau thật đây? – nghe câu đó từ miệng mẹ hắn, nó càng ngày càng suy sụp, nó là một người mạnh mẽ nhưng không phải con người lúc nào cũng mạnh mẽ, nó cũng có lúc yêu đuối chứ, nó càng không muốn nghe nhưng mẹ hắn còn nói:
-Nếu nó có chết thì con trai tôi sẽ lấy Tiểu Hân! – Trang và Trúc liền tắt máy nhìn qua nó, nó càng lúc càng khóc to hơn, nó không chịu nỗi nữa, nó không muốn chịu đựng nữa, nó không muốn nữa!!!!!!!!!!!! Ngay lúc đó cửa phòng mở ra, hắn bước vào nhìn nó hắn hốt hoảng, chạy lại hỏi một lèo:
-Vợ! Em sao vậy? Ai làm gì em? Sao em lại khóc? Ai ăn hiếp em? Nói đi anh sẽ xử tên đó! Vợ à! Vợ! – hắn càng gọi nó là vợ thì nó càng ngày càng khóc to hơn chưa bao giờ nó khóc như thế này, lúc nào nó cũng chịu đựng, lúc nào cũng thế nhưng bây giờ sao nó thấy chịu đựng khó quá, nó đau lắm! Sao hắn đối xử vs nó như thế? Hắn có biết hôm nay sinh nhật nó hay không mà lại dám dẫn người đi mua trang sức tặng người đó để cho nó thấy chứ? Hắn hết thương nó rồi sao? Hắn đúng là người hai mặt, bắt cá hay tay, nghĩ tới đây nó khóc, khóc rồi lấy gối đánh hắn không ngừng mà mọi người thì có biết chuyện gì đâu, Trang và Trúc cũng chả biết nó bị gì vì hỏi nó cũng không nói lời nào. Hắn bị nó đánh mà không biết lý do nên nắm lấy tay nó nói:
-Em bị gì à? Anh làm em giận à? – nhìn hắn ôn nhu hỏi nó càng tức giận hơn, đúng là lừa dối thành quen, dám làm vậy trước mặt nó, nó bực mình nói:
-Anh cút đi! Tôi không muốn thấy anh! – hắn không hiểu hắn đã làm cái gì mà nó nổi nóng thế này, hắn nắm lấy bàn tay nó nói:
-Anh đã làm gì chứ? – nó hất tay hắn ra khỏi tay nó, chỉ tay thẳng cánh cửa chính nói:
-Một là anh đi, hai là tôi đi! Anh chọn đi! – hắn nghe cái giọng kiên quyết đuổi hắn đi của nó, hắn ảo não rời đi, hắn không biết hắn đã làm cái gì chứ, hắn định mua quà cho nó nữa, hắn chưa từng làm gì mà nó khiến như vậy, hắn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùn cũng bực mình mà đi ra ngoài, Trang và Trúc nhìn hắn đi ra mà không biết tại sao. Trang nói:
-Huy Bảo làm gì mày à? – nó không nói gì hết, léo chăn lên và nhắm mắt, nó muốn yên tĩnh, nó muốn một mình suy nghĩ lại vấn đề này, nó