
đúng là bạo quân, độc tài, bá đạo.
“Thể lực đúng là không tốt.” Đột nhiên có âm thanh xuất hiện, làm cô đang oán thầm anh sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Người này có thể quá đáng hơn không, cô liếc anh một cái, cúi đầu không thèm quan tâm đến lời châm chọc của anh, cô quyết định, mặc kệ anh đi nhanh bao nhiêu, cô vẫn sẽ đi bình thường, còn phải từ từ thưởng thức phong cảnh hiếm hoi này chứ!
Một bàn tay đột nhiên chìa ra trước mặt cô, cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
“Đưa tay cho em nắm.” Giọng điệu như ban ơn, cho dù là người tốt tính đến mấy cũng thấy bực mình.
“Không cần.”
Không để ý đến cô từ chối, anh nắm tay cô, “Cùng những con rùa như em leo núi, xem chừng tối nay chúng ta không xuống núi được rồi.” Anh cất bước đi lên.
Muốn tránh ra nhưng cô lại không phải đối thủ của anh, tay của anh lại rất ấm áp, rất có lực, để anh nắm tay, đường núi dường như không khó để đi lên nữa. Định từ chối nhưng lại bị anh nắm chặt, cô đành ngoan ngoãn để anh nắm.
Nhưng tốc độ này cô thật sự không chịu nổi, nhưng cô lại không dám lên tiếng biểu tình, gương mặt càng ngày càng hồng; hơi thở cũng càng ngày càng gấp, chân của cô nặng quá đi mất!
Bách Lăng Phong nhìn gương mặt cô hồng hồng đỏ đỏ vì mệt, lại còn đôi môi muốn nói mà không dám, nụ cười trong mắt lại càng vui vẻ, thể lực của anh và cô xê xích quá xa, dĩ nhiên phải như thế rồi.
Bàn tay trong tay anh vừa nhu nhược lại vừa mềm yếu, nhưng lại quật cường vô cùng, rõ ràng không chịu nổi nữa nhưng vẫn cắn răng đi lên, không chịu yếu thế .
Càng hiểu biết cô lại càng phát hiện, những gì nhận thức ban đầu với Hạ Di Hàng thật sự đã khác đi nhiều, anh đi chậm,phối hợp với tốc độ của cô, hai người từ từ đi lên đến đỉnh núi.
Hửm? Bây giờ không cần hành quân nữa sao? Mặc dù cảm thấy không thể tin được với sự chăm sóc của anh, nhưng cô lại không có can đảm để hỏi, nếu người ta đã muốn vậy, vậy cô đành phối hợp theo vậy.
Đi bộ chính là để thưởng thức phong cảnh, thưởng thức danh lam nổi tiếng là như thế nào. Nhật Bản là một đất nước có nhiều núi, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là núi Phú Sĩ, những ngọn núi này tuy không nổi tiếng bằng, nhưng vẫn có những đặc sắc của riêng nó.
Giống như ngọn núi bây giờ bọn họ đang đi lên, có lẽ không nổi tiếng, nhưng rừng rậm rậm rạp, các loài cây cỏ đa dạng, không khí lại mát mẻ, giúp người ta đặc biệt cảm thấy hưng phấn hơn.
(1) Hakone : nằm ở Nhật, một điểm du lịch khá nổi.
Chương 6.1
“Tinh thần rất tốt, phải không?” Anh nói nhỏ ở bên tai cô, ánh mắt đánh giá mọi nơi trở lại trên khuôn mặt tuấn dật của anh.
“Qua bên kia ngồi đi.” Mang cô đến một gốc cây cao lớn, nơi đó có một bãi cỏ xanh, loại cỏ này có thể thấy được, là nơi danh cho những người leo núi nghỉ ngơi.
Thái dương ấm áp, dựa vào ghế ấm áp dễ chịu, ngồi ở đây có một cảm giác thoải mái.
Mãi cho đến ngồi xuống, cô mới phát hiện chân của mình có bao nhiêu đau nhứt, chẳng lẽ này anh phát hiện cô đi không nổi, nên mới đề nghị muốn nghỉ ngơi một chút? Anh cũng cẩn thận săn sóc như vậy sao? Ánh mắt hoài nghi dừng lại trên người anh.
“Nhìn cái gì?” Thoải mái mà tựa vào lưng ghế, anh quay đầu nhìn phía cô “Yêu anh rồi, phải không?”
Thật là, sao lại nói trược tiếp như vậy, Hạ Di Hàng vội vàng dời ánh mắt ra chỗ khác, khắc chế chính mình không biết xấu hổ mặt đỏ, tim đập cũng không cần nhanh như vậy.
Bởi vì cô đột nhiên phát hiện, anh thật sự rất anh tuấn, giơ tay nhấc chân đều phát ra mị lực mãnh liệt, làm cho hô hấp của cô đều trở nên khó khăn.
Một thân mặc chiếc áo gió màu đen, làm cho người cao 1.85 như anh càng thêm suất khí, anh là người như thế nào, đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hiện tại chỉ là tùy ý ngồi ở hè ra phố bình thường trên ghế dài, toàn thân thoải mái mà duỗi chân, hai tay khoát lên lưng ghế dựa, ánh mặt trời khẽ chiếu vào mái tóc bướng bỉnh của anh.
Ngũ quan trên khuôn mặt đều thâm thúy, mỗi một tấc đều giống như thượng đế tỉ mỉ tạo hình ra. Trên đời chính là không công bằng như vậy, người có bộ dạng anh tuấn, còn có tiền có thế đến làm cho người ta phải ganh tỵ, trừ bỏ cá tính độc đoán, còn những phương khác đều không một tỳ vết nào.
Người đàn ông như vậy, căn bản cũng không có khả năng sẽ thích cô, sở dĩ tìm tới, thì ngay từ đầu, đã phi thường hiểu được, chính là muốn thân thể của cô mà thôi.
Tuy rằng cô đến bây giờ cũng không quan tâm, nhận lấy điều kiện của anh, anh muốn dạng mỹ nữ nào cũng có, cho rằng thân thể của cô là hoàn hảo, nhưng so với cô dáng người của một trăm người khác, anh đều dễ dàng có được.
So sánh với các mỹ nữ khác, cô không đáng giá như vậy, vậy thì chắc rằng cô cũng phải có điểm hấp dẫn đến mắt xanh của “Quân Vương”. Làm cho anh đối thân thể của cô sinh ra hứng thú.
Mà cô lại vì sao lại cùng anh tới nơi này, kỳ thật cùng tình phụ không khác quan hệ trung bình thản chịu đựng gian khổ đâu? Theo lúc ban đầu bắt đầu đề nghị của anh, cô không có loại cảm giác này, cảm giác bài xích, nhưng khi cùng nhau ở chung hai năm, bọn họ càng ngày càng quen thuộc lẫn nhau, cùng có cảm tình với nhau.