
chinh phục 1 người. Nếu Thủy thất bại, Thủy càng đáng thương hơn. Vậy mà Trang lại thấy nhẹ nhõm khi Tú từ chối Thủy. Cùng 1 lúc cảm xúc trong Trang rối ren, như bị dày vò. Trang nhận ra mình ích kỷ, nhận ra mình xấu xa, nhận ra trong tim mình đang có quá nhiều luồng cảm xúc và những hi vọng trái ngược nhau.
Trang nhìn bóng cô gái váy hồng nhòe dần dưới ánh trăng mờ mà cảm thấy khó thở. Rõ ràng là chân không đau, lại cố tình giả vờ bị đau chân để được giúp đỡ. Chừng ấy công sức, cuối cùng Thủy đạt được điều gì? Xinh đẹp như thế lại có lúc khốn đốn thế này sao? Bản thân Trang chưa 1 lần thử xem mình có cơ hội hay không, mà đến lúc biết mình không còn cơ hội, cũng đã tổn thương bao nhiêu.
Nếu thật lòng thích 1 ai đó, liệu Trang có dám dũng cảm đối đầu và tìm mọi cách chinh phục như Thủy không? Trong hoàn cảnh này, nói là “ai đó” hình như không còn chính xác nữa. Người đó thật sự đã xuất hiện rồi.
Buồn quá, khó chịu quá.
Trang nhắm mắt, hít thở sâu để tìm lại bình yên trong tâm hồn.
Một bàn tay rất vững đặt lên vai Trang, vậy mà Trang không bị giật mình. Trang từ từ mở mắt rồi vội vàng lấp liếm:
-Thôi chết…Ở đây mát quá nên… tớ ngủ quên.
Tú bật cười. Nhìn Trang như sắp chết rét đến nơi mà còn nói là ngủ quên. Vả lại làm gì có ai đứng tựa vào gốc cây ngủ cơ chứ.
-Về ăn buffet thôi, lửa trại chắc là rực rỡ lắm.
Trên con đường mòn đầy ánh trăng, 1 nam sinh và 1 nữ sinh sánh bước bên cạnh nhau. Trái tim của tuổi mới lớn rung từng nhịp điệu dịu dàng.
Lòng ngập ngừg nói tiếng yêu em lời yêu ấy thiết tha chân thành.
Còn gì bằng sánh bước bên nhau cùng ngắm ánh trăng vàng nhạt sao.
Cuộc tình ngọt ngào em đã trao anh làm trái tim anh đổi thay.
Niềm hạnh phúc anh đang có em khiến anh ngỡ ngàng.
Chapter 10: Mỗi người 1 lối đi
Đến khi nhận ra tình cảm của mình, Trang lại cảm thấy tự ti. Trang cảm thấy ngại ngùng khi gặp Tú. Cứ nhìn thấy Tú là Trang quay đi chỗ khác, giả vờ không để ý, nhưng khi Tú đi khỏi rồi Trang lại lặng lẽ nhìn theo. Trang đâu có đủ dũng cảm để thử và chấp nhận thất bại như Thủy. Trang quyết định gác lại chuyện tình cảm, chuyên tâm lo học hành thi cử.
Mùa đông lạnh buốt đến, rồi lại qua đi.
Tuấn không thường xuyên đến lớp luyện thi sinh nữa. Chỉ thỉnh thoảng thôi và hầu như lần nào đến cũng chỉ để nói chuyện tầm phào với Trang. Trang cũng đâu có biết nói gì với Tuấn, nên thỉnh thoảng lại hỏi về Tú và chủ đề lại xoay quanh Tú. Thỉnh thoảng thì nói về nghề mà Trang đang theo đuổi, nghề Y. Tuấn có mẹ là viện trưởng viện y nên cũng khá am hiểu. Tuấn còn nói là sau này học xong nếu cần tìm việc thì cứ đến bệnh viện của mẹ Tuấn làm. Trang gật đầu, nhận lời 1 cách xã giao. Trang đâu có nghĩ xa xôi đến thế. Với lại Trang cũng không định nhờ vả ai mà tiến thân.
Đôi khi Trang cũng dò hỏi xem Tuấn thích 1 cô gái như thế nào. Tuấn chỉ cười mà không trả lời.
Trang cũng không quên để ý Hiên. Nếu Trang không nhầm thì Hiên quả thực đã đơn phương người đó rất lâu rồi. Một ngày nọ đến nhà Hiên chơi, Trang phát hiện chiếc ô trắng tinh được đặt rất cẩn thận nơi giá sách của Hiên. Đặt ở nơi đẹp nhất, dễ nhìn nhất, và bên cạnh chiếc ô là vài thứ linh tinh khác, đều là những thứ rất quan trọng với Hiên. Chiếc ô ấy chính là chiếc ô mà Tuấn đưa Trang hôm trời mưa.
Sau Tết, học sinh khối 12 đua nhau viết lưu bút. Trang cũng không ngoại lệ. Cuốn lưu bút của Hiên bìa màu xanh nhạt, được trang trí bằng vài tấm thiệp thủ công thơm nước hoa, nhìn rất bắt mắt và ngửi rất dễ chịu. Bên trong lưu bút có vài lời tỏ tình. Trước những lời tỏ tình và trước sự theo đuổi của nam sinh, Hiên lúc nào cũng bình tĩnh và xử lý rất tốt. Từ chối rõ ràng nhưng không làm mất lòng ai. Trang cũng viết lưu bút cho Hiên, không dài quá, chỉ vỏn vẹn 1 câu ở trang cuối cùng: You are my best friend.
Ngày 8/3, trong khi Hiên nhận được rất nhiều hoa từ các cây si thì Trang chẳng nhận được gì cả. Có chăng là mấy bông hoa phát chẩn, hoa tình thương của lớp. Dường như Trang đã quen với chuyện đó rồi nên cũng chẳng muốn mất công mất sức mà buồn với bã. Với lại ở tuổi này mà nhận hoa với quà từ nam sinh, cảm thấy xấu hổ lắm. Trang đâu có xử lý tình huống tốt như Hiên. Tốt nhất là không có gì cả.
Đến cuối giờ học, bỗng nhiên Trang được gọi ra ngoài nhận bưu phẩm. Bưu phẩm là 1 bông hoa hồng đỏ và 1 món quà. Trang hồi hộp nhận quà và hoa rồi mang về chỗ ngồi, chờ bạn bè về hết mới dám mở ra xem. Món quà là chiếc váy hôm đi mua quần áo Tú chọn cho Trang. Trang nóng bừng cả mặt.
Hiên ngồi bên cạnh, tò mò nhìn Trang rồi lại nhìn món quà. Thỉnh thoảng lại lật lên tìm thiệp chúc mừng để xem có dấu vết của người tặng không mà không thấy. Hiên đần cả mặt ra hỏi Trang:
-Ai tặng nhỉ? Thời buổi này mà vẫn còn tình yêu giấu mặt sao.
Trang chỉ cười.
Trang với Hiên vui vẻ cùng nhau ra về. Năm nào mà 2 đứa chẳng đưa nhau ra quán chè tự sướng với châm ngôn: Chỉ có phụ nữ mới mang lại hạnh phúc cho nhau.
Ra đến cổng trường thì bắt gặp Tuấn đứng đợi từ bao giờ. Trên tay Tuấn là 1 bó hoa ly sang trọng. Trang với Hiên như bị đứng hình, đứng chôn chân 1 ch