
ây 5 năm rồi, giờ bán chẳng nổi trăm ngàn đâu” nó chọc tức hắn. Nó không tin người như hắn lại muốn lấy số điện thoại người như nó,ngoại trừ mắt hắn bị cận thị hay loạn thị,
“ Anh bị cận thị à?” Nghĩ sao nó hỏi vậy. Câu hỏi bất ngờ của nó khiến ai kia đang bấm số điện thoại của mình trên máy nó gọi sang để kiểm tra số phải ngẩng lên.
“ Ây ya, tôi hỏi anh, anh bị cận thị hả?” Nó rất nhân từ nhắc lại câu hỏi
“ Không” hắn trả lời cộc lốc.
“Vậy là bị loạn thị rồi, thế thì anh phải mang kính chứ” nó kết luận
“Tại sao?” hắn nghi ngờ cô nàng này đang muốn nói gì đó. Lần trước hắn đã bị kiểu nói chuyện không đầu không đít này làm cho tức chết rồi, nên lần này hắn phải cẩn thận hơn.
“Anh nhìn kỹ đi” nó đột nhiên rí sát mặt vào mặt hắn, chỉ cách 5 cm, khiến tim hắn đập rộn ràng, cơ thể hắn căng cứng lại.
Một giây, hai giây, ba giây, năm giây rồi mười giây trôi qua, hắn đẩy khuôn mặt đó ra rồi hét lớn
“Cô điên à?” khiến khách trong nhà hàng đều quay lại nhìn hai người.
Thật mất mặt, hắn vội vàng đứng dây, đi ra tính tiền. Tranh thủ lúc hắn tính tiền nó chuồn mất.
Cô nàng tốt bụng – Chương 6
Nhìn trước di động đen trắng cổ lỗ sĩ, ngay cả bàn phím cũng mờ hết hắn không khỏi thở dài. Đã một tuần rồi mà điện thoại chẳng lần nào đổ chuông cả. Số điện thoại này đúng là không phải số hắn gọi lần trước, chỉ khác nhau có một số cuối. Hôm đó hắn tính tiền thì cô ta chuồn mất, hôm sau hắn lại phải đi công tác tại Hà Nội. Hắn cố tình mang theo chiếc di động này xem cô ta có đòi lại không mà chẳng hề có ai gọi cả. Mở danh bạ ra thì có duy nhất hai số điện thoại “ nhà” và “công ty”. Hắn thật tò mò không biết cô nàng này thuộc típ người nào? Sao lại không có tới một người bạn thế? .
Hắn lại nhớ tới cái cảm giác khi cô ta dí sát mặt vào mặt hắn khiến tim hắn đập thật nhanh nha. Quả thực lúc đó hắn quá bối rối nên mới đứng dậy đi tính tiền. Cả tuần nay hắn rất tò mò không biết cô ta có ý gì mà bắt hắn nhìn mặt cô ta.
Reng reng reng.
Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nhấc máy, hắn tin là cô sẽ gọi tìm máy về.
“Alo” hắn nhấc máy. Đầu bên kia sụng là “Alo” giọng một người đàn ông. Hắn chưa kịp hỏi thì chỉ nghe tiếng tút tút tút.
Ai vậy ta? Bạn trai? Bạn? anh trai? Thật đáng ngờ, ngày mai hắn về nhất định phải tìm cô hỏi cho rõ mới được. Hắn có thật nhiều vấn đề cần giải quyết với ân nhân.
“Điện thoại đâu?” Sáng sớm vừa đến công ty nó đã được trịnh trọng viếng thăm phòng sếp Dương rồi.Nó gãi đầu tỏ vẻ suy nghĩ một lát, rồi trả lời rất vui vẻ
“ Mất rồi”
“Mất? khi nào?” Giọng sếp Dương thật hào hứng nha. Chẳng lẽ nó mất điện thoại lại có người vui mừng ra mặt thế này à? Đúng là thế gian này ác quá, toàn cười trên mất mát của người khác. Mà nhắc mới nhớ, không biết nó mất di động ở đâu nữa, thật là đãng trí quá đi.
“ Lâu lắm rồi không thấy, chẳng biết mất ở đâu nữa”
“Đầu cô chứa đất à? Di động mất cũng không biết” Dương tức giận, mà phùng lên
“ Mất cũng tốt, đỡ ai làm phiền” nó rất trung thực khai báo niềm hạnh phúc khi chiếc điện thoại không cánh mà bay.
“Mua cái khác đi” Sếp Dương gằn giọng
“Không thích”
“Mua ngay”
“Không thích, sếp không có gì sai bảo nữa thì tôi ra ngoài đây” nó dứt khoát rời đi.
Trời đất, hắn đến là bị đau tim với bà cô này mất thôi. Dạo này tâm tình hắn đặc biệt rất lạ, ngày nào cũng muốn hành hạ cô, nhưng không trông thấy cô lại cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Mà mỗi lần gặp cô đều bị làm cho tức hộc máu, vậy mà hắn vẫn muốn gặp. Nhiều khi hắn nghĩ chắc hắn bị bệnh rồi, nên thích ngược đãi như thế. Hôm qua gọi điện cho cô thì nghe tiếng đàn ông, thật sự khiến hắn tâm tình cực xấu. Hắn cũng không biết nguyên nhân từ đâu?
Trong toa lét, nó tức điên lên đấm đấm vào con cá sấu nhựa mà nó mua mấy hôm trước.
“Đồ điên, dám quản cả chuyện điện thoại của chị đây à? Muốn chị bỏ tiền mau điện thoại ày làm phiền à? Mơ đi” Sau khi xả hết tức giận nó mới từ từ đi ra văn phòng.
“Nghe gì chưa? Bạn gái Sếp Dương mới đến đó, xinh lắm nhé” Cô A
“Đương nhiên là xinh rồi, nhưng sao không phải cô nàng lần trước đi sinh nhật quản lý Thư nhỉ?” Cô B
“Chắc bị đá rồi” Cô A
Nó cười tươi, trong đầu nảy ra một ý kiến, nó đi về phía phòng sếp Dương.
“Dương, sao bà nội và ba mẹ kêu người ta đến ăn cơm mà sao không nói cho người ta biết?” nó mở cửa một cái nói ngay
“…” Sếp Dương trợn tròn mắt nhìn nó
Cô nàng kia thì mặt đổi màu
“Hôm trước em quên di động trong phòng ngủ sao anh không mang cho em, nhớ mai mang nhé, thôi anh tiếp khách đi” nó đóng rầm cửa chạy như bay về phòng mình.
Sáu giờ, nó lê cái xác mệt mỏi về phòng trọ. Vừa đi vừa chửi cái thằng nhóc hỗn đảng” đồ khốn, đồ không tim, không gan, không phèo, không phổi, ta nguyền rủa nhà ngươi” Câu chửi này đi theo nó suốt hai mươi phút đi bộ về nhà. Nó công nhận nó hơi nhỏ mọn, đã ghét ai là ra sức chửi, nhưng ai bảo hắn chửi cô là đồ không óc cơ chứ.
Từ xa nó nhìn thấy”cực phẩm”, cả tuần không gặp rồi, sao hôm nay hắn lại rảnh rỗi tới thăm mình nhỉ?. Nó đứng núp tại gốc cây cách chỗ hắn đúng không xa, nó cần suy nghĩ tính kế đối phó với thành phần không bình thư