XtGem Forum catalog
Cô nhóc dễ thương, em là của tôi

Cô nhóc dễ thương, em là của tôi

Tác giả: yuuki9999

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323402

Bình chọn: 9.00/10/340 lượt.

mà, mắt hắn sáng lên. mỉm cười, nói.

– Em không ghét tôi đúng không?

Ghét? Đến tôi còn chẳng biết mình có ghét hắn hay không nữa? Kể ra, tên đáng ghét đó cũng có mặt xấu mặt tốt. Với lại, hắn đã cứu tôi rất nhiều lần. Tên này cũng không đáng ghét như tôi từng nghĩ. Tôi khẽ gắt. vẻ nghiêm trọng lắm.

– Anh mà còn làm cho người trong nhà lo lắng thì tôi sẽ ghét anh, hiểu chưa?

– Vậy tôi sẽ không như thế nữa.

Sặc. Cứ tưởng hắn **** lại chứ. Ai ngờ, lại còn nghe lời tôi.

– Bộ anh ăn nhầm cái gì hả? Sao tự dưng lại răm rắp đồng ý vậy? Hay là có âm mưu gì?

Bỗng, hắn sị mặt, vờ giận dỗi như con nít.

– Lời của tôi không đáng tin đến thế cơ à?

Đáng yêu quá! Tôi lại phát hiện ra bộ mặt tiếp theo của hắn rôi. Không ngờ cơ đấy. Mình giỏi ghê! Chắc chắn còn nhiều tính cách và cử chỉ đáng yêu của hắn cần được tôi tìm thấy, Hu… hu… Sao mà tên này nặng thế nhỉ? Mãi mà chưa tới phòng, bực hết cả mình. Oa! Sống rồi. Tôi mở cửa phòng, quăng hắn xuống giường. Thế là xong! Đang định quay đi, thì bị hắn kéo lại, ngã vào người hắn. Cái gì thế này? Mặt tôi đỏ bừng như trái cà chua Oa oa oa. Tha cho tôi đi. Tôi vùng vẫy, cố thoát khỏi vòng tay rắn chắc nhưng không được nên gào lớn.

– Thả tôi ra. Này, tên kia…

Miệng hắn ghé sát vào tai tôi, thì thầm.

– Có phải em thích Triết Vũ đúng không?

What? Anh ta vừa nói cái gì hả? Ai thích Triết Vũ cớ chứ?

– Vớ vẩn! Anh điên à? Tôi không thích Triết Vũ chỉ là ngưỡng mộ thôi. Đồ óc lợn.

– Thật?

– Chứ còn gì nữa. Anh đang chọc phá tôi đấy à?

Đột nhiên hắn mỉm cười, ôm chặt lấy tôi, nhìn tôi chằm chằm.

– Vậy là được rồi!

Cái gi mà được với chả không được. Tôi sắp nghẹt thở rồi. Tôi muốn giết hắn quá. Haizzzz… Chết này! Tôi đập vào người hắn một cái. Vòng tay buông lỏng, tôi liền chui ra ngoài.

– Hứ. Không thèm mà chơi với anh đâu.

Rồi bỏ về phòng, bỏ lại đằng sau là một chàng trai đang cười hạnh phúc.

Ngày hôm sau. Những tia nắng ban mai len qua khe cửa chiếu vào mặt. Tôi dụi dụi mắt, vươn vai tỉnh dậy. Trong phòng tắm, tôi đánh răng, rửa mặt, sau đó ngâm mình trong bồn tắm. Chẳng hiểu sao tôi lại không thấy buồn ngủ chút nào cả? Định ngủ nướng nhưng kế hoạch bất thành. Tôi mặc quần áo, rồi xuống phòng bếp. Hình như hôm nay đã có người mua đồ. Tủ lạnh đầy nguyên liêu tươi ngon. Tôi bắt tay vào làm món sườn xào chua ngọt. Lâu rồi không nấu món này. Tôi phải trổ tài nấu nướng mới được. Khoảng 40 phút sau (tức 6h 20), tôi đổ món ăn ra đĩa, sắp xếp bàn ăn cũng với bánh mì và trứng ốp la. Hoàn thành! Kính koong… Kính koong… Lạ thật! Mới sáng sớm mà đã có người đến thăm hắn à? Không hiểu ai lại dở hơi không biết? Tôi chạy ra mở cửa. Kin? Sao anh ấy lại đến đây nhỉ? Tôi nháy mắt tinh nghịch, tươi cười nói.

– Mới sáng sớm mà anh đã đến đây. Chẳng lẽ là gặp hắn?

Kin giật mình, hoảng hốt xua tay.

– Không phải, nhóc hiểu nhầm rồi.

– Trễu anh vui thật. Mà cái va li này là sao?

– Thì anh chuyển đến ở với nhóc mà.

– What? Hai người làm lành rồi à?

– Anh ta đã đồng ý cho anh ở đây.

Tôi che miệng cười, lẩm nhẩm: “Anh ta mà tốt như vậy á? Chắc hẳn có gì mờ ám ở đây?

– Anh vào nhà đi!

– Ừ.

Tôi cùng Kin vừa nói chuyện vừa nhanh chân dải bước về phía cửa. Kin để đồ đạc ở trên ghế sô fa, liếc nhìn vào trong bếp, cười nói.

– Em đang làm bữa sáng hả?

– Vâng. Nếu anh chưa ăn thì tí nữa vào ăn cùng nha.

– Tất nhiên.

– Em lên gọi cái tên điên kia đây. Ở chung nhà với anh ta đến là khổ.

Mặt tôi hằm hằm như chuẩn bị giết người, dậm chân tiến thẳng đến phòng hắn đập rầm rầm.

– Tên kia, trời sáng rồi!

Và một tiếng quát lớn vang từ căn phòng.

– Biến đi! Để yên cho tôi ngủ.

Lại còn như vậy nữa hả? Được thôi. Tôi đã có cách khiến anh phải thức dậy rồi. Lấy trong phòng bếp một cái xoong và một chiếc thìa, tôi lao thẳng vào phòng, gõ lấy gõ để. Bong… Bong… Nào! Để xem anh có ngủ được không? Đúng như dự đoán, hắn bật dậy, hét lớn.

– Cô làm gì vậy hả? Cút ra khỏi phòng…

Hình như nhìn thấy tôi, hắn im không nói nữa. Tôi trừng mắt, nghiến răng.

– Cút ra khỏi phòng nào?

Anh thử nói lại coi. Cẩn thận không tôi có cả xoong và thìa vào mặt đấy. Chuẩn ra ăn sáng đi. Còn để tôi đợi thì đừng có trách.

Hắn gãi gãi đầu, ậm ừ. Tôi hất mặt, ra ngoài. Không biết sao hôm nay mình lại dũng cảm thế nhỉ? Chắc tại tôi tức anh ta chuyện dám ôm tôi đây mà. Nghĩ đến lại thấy tức quá đi mất. Sao hắn lại dám làm như vậy hả? Biết vậy cho hắn nhịn đi cho xong (T/g:vậy thì anh ấy sẽ ra ngoài ăn, có chết ai đâu. TH: Ừ. Nhưng sao lại xía vào chuyện của ta hả? Biến ngày. T/g: Em đi liền). Tôi và Kin ngồi chờ hắn 10 phút mà chưa thấy ra. Đúng lúc chán nản. hắn thong thả bước ra, bình thản như không. Tôi bật dậy, đập bàn cái rầm, gào lên.

– Nếu không muốn ăn thì thôi. Lề mè như con rùa. – Quay sang Kin – Kệ hắn. Anh và nhóc cùng ăn đi.

Kin gật đầu. Không ngờ lời nói của tôi có trọng lượng như vậy? Chưa đầy 3s. hắn đã ngồi xuống ghế, cầm cơm ăn ngon lành. Hừ. Tên này đúng là vừa điên vừa khùng. Nếu không muốn nói là dở hơi hết thuốc chữa. Thế đấy. Bữa ăn diễn ra chẳng mấy suôn sẻ. Cái bản mặt nhơn nhơn của hắn như c