
xuyên qua những tầng mây, chiếu ánh nắng huy hoàng xuống mặt đất. Từng chiếc là vàng rơi, óng ánh, bay lượn như những cánh bướm, lượn vòng, lá vàng len lén phủ đầy trên mặt đất. Ngút ngàn một màu vàng. Ngồi trên xe, tôi khẽ liếc mắt qua cửa kính ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Còn Triết Vũ đang tập trung cao độ lái xe. Chính bản thân tôi cũng không biết mình đang được đi đến đâu? Và chiếc xe dừng lại. Đến nơi rồi sao? Tôi mở cửa, bước xuống xe. Đây là nơi nào? Phong cảnh tuyệt thật. Ơ? Chẳng phải là khu vực nội thành hay sao? Tôi phóng mắt nhìn qua là một cánh đồng hoa oải hương tím ngắt một màu. Mùa này hoa oải hương đang nở rổ, gió thổi tới cuốn mùi thơm thoang thoảng khiến lòng tôi xốn xang. Giữa cánh đồng hoa oải hương có một cây đa cổ thụ, tán cây xòe rộng, cành lá xum xuê, giống như một chiếc dù màu xanh. Đẹp quá đi mất… Triết Vũ một mình bước vào cánh đồng, khom lưng hái vài nhành hoa rồi đi tới cái cây đa đó. Dừng lại trước một bia mộ, anh cười buồn, đặt hoa xuống, tay vuốt ve tấm bia như bảo bối. Chẳng lẽ người thân của Triết Vũ mất tại đây? Tôi dải bước vội về phía Triết Vũ, nhìn qua mộ. Đó là ảnh một cô bé tầm 7,8 tuổi, khuôn mặt đáng yêu, mắt vừa to lại vừa đen láy, đôi môi chúm chím nở một nụ cười trong sáng. Triết Vũ ngồi phịch xuống gốc cây, thở dài thườn thượt, trầm lặng. Cả không gian rơi vào im lặng. Đứng bên cạnh Triết Vũ, tôi khẽ hỏi.
– Đàn anh, cô bé này là ai thế ạ?
– Nó là em gái ruột của anh.
– Em… em… xin lỗi. Đáng lẽ em không nên nhiều chuyện như thê. (cúi đầu hổi lỗi)
Triết Vũ kéo tôi ngồi xuống, dịu dàng, xoa xoa đầu tôi, cười bảo.
– Không sao. Là do em không biết cơ mà.
– Vâng.
Không một tiếng động. Tôi không biết làm thế nào chỉ biết cúi đầu, thình thoảng nhìn Triết Vũ. Chắc là anh ấy buồn lắm nhỉ? Em gái anh ấy đáng thương thật. Thế mà tôi cứ tưởng anh ấy là một người cực kì hạnh phúc, chưa phải chịu một vết thương nào. Đáng lẽ tôi phải tìm hiểu trước khi nói chứ. Đúng là ngốc hết thuốc chữa. Dù Triết Vũ có cố cười tươi đi như thế nào nữa thì tôi vẫn nhìn thấy được sự đau đớn trong đôi mắt màu cà phê. Đột nhiên, Triết Vũ quay sang nhìn tôi, nói rất nhẹ, nhẹ như lời thì thầm bên tai.
– Em có muốn nghe chuyện về em gái anh không?
– Nếu anh đồng ý. (thận trọng trả lời)
– Ừ.
Và anh hít một hơi, bắt đầu khe khẽ nói.
– Hồi trước, ba mẹ anh đã từng xây một ngôi nhà tại đây và cũng là nơi anh và em gái lớn lên. Anh được đặt tên là Triết Vũ còn em gái anh thì tên là Bảo Như. Nó kém anh 2 tuổi. Ngày nào anh cũng cùng Như ra gốc cây si cổ thụ chơi. Vui lắm! Ba mẹ yêu thương chiều chuộng hết mức. Từng ngày, từng ngày, anh và nó lớn lên trong sự bao bọc của cha mẹ. – Triết Vũ mỉm cười nhưng sau đó giọng nói có phần đứt quãng – Cho đến một ngày, từ trường cấp hai trở về nhà, đột nhiên, anh thấy Như đang nằm bất động trước cửa. Anh vội vàng bấm số gọi điện cho ba mẹ, sau đó cõng như đến bệnh viện. Anh cứ nghĩ là nó chỉ kiệt sức mà thôi. Nhưng lúc đó, khuôn mặt Như trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Đưa vào phòng cấp cứu, anh trấn tĩnh bản thân là nó sẽ không sao.
– Vậy em ấy có làm sao không ạ? (tôi không hiểu, vội hỏi)
Triết Vũ kể tiếp.
– Cùng lúc đó, ba mẹ anh đến, lo lắng hỏi về tình hình của Như nhưng anh chỉ biết lắc đầu. Mãi 2 tiếng sau, bác sĩ mới ra và Như được đưa vào phòng hồi sức. Gặp riêng bác sĩ, nghe ông ây nói mà anh không tin nổi vào tai mình. Như bị bệnh máu trắng giai đoạn cuối. Anh bật dậy, chạy đến gặp Như. Cả ngày không ăn uống gì. Anh cứ ngồi nói về những kỉ niệm tươi đẹp của hai an hem nhưng nó lại không tỉnh dậy. Vài ngày tiếp theo, Như tỉnh dậy, tuy nhiên sức khỏe giảm sút đi rất nhiều, sắc mặt rất kém. Anh rất buồn nhưng vẫn cố gắng cười thật nhiều để con bé không phát hiện mình mắc căn bệnh quái ác đó. Hai thàng sau, Như ra đi để lại bao nhiều kí ức, anh bị trầm cảm trong mấy tuần, suốt ngày nhốt mình trong phòng, không dám ngủ vì như thế lại gặp ác mộng. Con bé cứ kêu đau, bảo anh giúp nó sau đó thì biền mất. Rồi căn nhà bị phá, ba mẹ anh lên thành phố lập nghiệp, anh cũng lao đầu vào học.
Cô nhóc dễ thương, em là của tôi – Chương 30
Giờ tôi chỉ có thể nói được một từ: Đau. Đôi mắt ươn ướt, nước mắt trào ra, lã chã rơi trên khuôn mặt, tôi mím chặt môi, nặn mãi mới được một câu.
– Anh đã rất đau khổ đúng không?
– Ừ.
Triết Vũ gật đầu, ánh mắt cứ hướng về một nơi vô định chất chứa bao nhiêu nỗi buồn, sự xót xa. Ước gì tôi có thể giúp anh ấy quên đi nó nhỉ? Dù gì anh ấy cũng là người hay giúp đỡ tôi và rất tốt nữa. Thế thì tôi sẽ không cảm thấy áy náy. Nước mắt trên mặt đã được gió thổi khô, tôi đứng dậy gượng gạo cười và nói.
– Em chắc rằng Như sẽ hiểu cho anh, em ấy không nỡ giận một người anh tốt bụng như anh đâu.
– Thật? (vô thức hỏi)
– Thật. Chắc chắn là vậy.
– Cảm ơn em, Hương. Nếu không có em thì những khúc mắc trong lòng anh sẽ không được giải đáp.
– Không có gì.
– Chúng ta về nhé?
– Vâng
Nhìn qua đồng hoa, tôi cất bước rời đi cùng Triết Vũ mà trong lòng còn chứa đựng bao nhiêu thắc mắc, nỗi buồn. Chiếc x