Polaroid
Cô nhóc dễ thương, em là của tôi

Cô nhóc dễ thương, em là của tôi

Tác giả: yuuki9999

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323610

Bình chọn: 8.5.00/10/361 lượt.


– Tiểu Hương. Nếu em còn không tập trung nữa thì tôi sẽ để em quỳ ở đó đến lúc tan học.

– Vâng ạ. Em xin lỗi thầy.

Thoát nạn. Qua tiết Toán, tôi được vào lớp với cái chân mỏi nhừ và khuôn mặt đẫm mồ hôi vì nắng. Ôi! Bụng tôi nó cứ réo từ nãy giờ. Chắc là tại mất nhiều sức quá đây mà. Xuống căng tin cái đã. Tôi thong dong bước vào, mua đồ ăn rồi ngồi vào một chỗ chén ngon lành. Cứ tưởng sẽ được yên ai ngờ, ba người Thiên Ân, Triết Vũ, Kin đang tề tịu tại một cái bàn trong xa và nhìn tôi với ánh mắt khó hiều. Ôi trời! Quả này tôi sắp trở ngôi sao nổi tiếng rồi đấy. Nhưng mà chả biết được 1 hay 2 phút là tôi sẽ chết vì cái đám con gái đang hét ầm đằng kia hay vì ba con người kia nữa. Oa oa oa. Tôi vẫn còn muốn sống lâu hơn nữa cơ. Không biết đâu. Tôi nhồm nhoàm ăn với tốc độ siêu phàm để trốn khỏi đây ngay lập tức chứ không thì… mọi người cũng đã biết đấy. Đáng lẽ tôi đã bỏ chạy thành công nhưng thật không tin được là lại bị bọn con gái xông đến hàng loạt vì ba người kia nên tôi bị đánh bật lại, bay xa mấy chục xăng ti mét đập đầu vào cái ghế, ngã dúi dụi, chỉ một từ thui: đau, đau thấu trời đất, đau đến ứa nước mắt tối tăm mặt mày. Tôi cắn răng chịu đựng ngước mặt lên thì sáu con mắt (của ai thì mọi người cũng biết đấy ạ) đang nhìn mình chằm chằm và còn có chút lo lắng trong ánh mắt đó. Giật mình, tôi lùi xa hơn 2 mét, sau đó cười gượng gạo vì có rất nhiều ánh mắt sát thủ đang chọc thủng cái bia đỡ tên là tôi. Không thể chịu đựng được nữa rồi. Tôi vùng dậy, bỏ chạy ra khỏi đám đông. Chẳng biết tại sao những khi buồn hoặc bực mình thì tôi lại chạy đến khu vườn sau trường? Ngồi phịch xuống gốc cây si cổ thụ, tôi ngắt một bông hoa cúc, cài lên đầu. Hi hi hi. Giờ tôi đâu khác gì công chúa đúng không nhỉ? Thế là tôi lại hết bực rùi, vui thế không biết. Đột nhiên, một tiếng nói trầm trầm vang bên tai.

– Nơi này khiến cô thích?

Còn ai vào đây nữa, Thiên Ân. Tôi quay đầu lại nhìn hắn, môi khẽ nhếch thành một nụ cười.

– Ừ. Chứ ở trong căng tin thì chắc tôi đã bị băm nhỏ làm thịt viên chiên rùi.

– Ai cho chứ. (bỗng gắt)

– Không biết.

Cứ thế, hai chúng tôi ngồi đó. Không gian im lặng và yên bình biết bao. Thình thoảng lại có một đàn bướm bay qua, đậu vào những bông hoa để thụ phấn. Tôi khẽ liếc nhìn hắn, khuôn mặt sao lại dịu dàng đến thế. Đúng là chỉ khi ở nhà thì hắn mới để lộ ra bản chất thật sự của mình. Ơ? Sao tôi lại để ý đến chuyện đó nhỉ? Khùng thật. Giờ tôi đã biết là bản thân không có ghét hắn, mà chỉ là bực mình một chút thôi. Chuông reo. Tôi vào lớp, hắn cũng biến đi đâu mất. Hơi buồn một chút nhưng không sao hết. Vì tôi là nữ anh hùng cơ mà, không thể để tâm mấy chuyện cỏn con như thế được.

Tan học. Vẫn như bình thường. Tôi đạp xe chậm rãi trên con đường thẳng tăm tắp. Chỉ một mình. Brừm… Brừm… Một cái xe mô tô phân phối cao vượt mặt tôi. Chết tiệt! Có phải nó cố tình chọc tức tôi không vậy? Và cái chiếc xe đó đi chậm lại, ngang bằng với tôi. Tôi biết chủ nhân của nó là ai rùi đấy? Cái tên dở hơi xơi cám lợn Thiên Ân đây mà. Hình như mọi xui xẻo của tôi đều xuất phát từ hắn nhỉ? Thiên Ân cười toe nói.

– Xin lỗi, tôi không cố ý.

Trong 5s, lấy lại được bình tĩnh, tôi nở một nụ cười không thấy mặt trời.

– Ồ, không sao. Anh nghĩ là vậy hả?

Tôi nghiến răng trèo trẹo cố gắng sao cho giọng nói của mình ít mùi tà khí nhất. Không những không tỏ vẻ ăn năn mà hắn còn nhún vai như chọc tức tôi.

– Ừ. Thì đúng là thế mà.

Hứ. Ta đây tốt bụng không thèm chấp. Tôi cười tươi như hoa hướng dương, mắt phát ra tia lửa, ngọt ngào nói đến sởn hết cả gai ốc.

– Này, tránh ra cho tôi đi nhé. Hì hì. Thiên Ân đẹp trai, ga lăng.

Đơ tập đoàn. Mặt hắn thộn ra nhìn tôi không chớp mắt.

– Ế. Mình biết mình xinh gái rồi. Đừng có nhìn mãi thế chứ. Xấu hổ.

Lại đơ. Tròn cả con mắt. Tôi suýt nữa cười phá lên vì cái bản mặt cực ngố của hắn. Đây mà là tên Thiên Ân lạnh lùng mà tôi biết hả? Ối giời ơi. Nhịn cười đến nội thương rồi. Ngay lúc đó, tiếng nói rống lên của Tiểu Ngọc làm hắn giật mình tỉnh giấc.

– Này, đợi tôi về cùng với.

Khẽ lườm mặt cái rách mắt, tôi bắt bẻ, còn nháy mắt đểu nữa chứ.

– Tưởng mày về với “anh” Hải Đăng rồi.

– Ơ? Bà thích kháy đểu tôi đến vậy à?

– Không. Sự thật là thế. (tỉnh bơ như quả mơ)

Đốp một cái. Éc, rát quá. Cái con này dám đành mình, tôi liếc xéo đe dọa. Sau đó kéo nó lên xe, gồng người đạp, nhưng vẫn còn nói vọng lại.

– Khi nào muốn ngắm mình thì đừng có công khai như thế nhé.

Hắc hắc. Coi như là mình win rồi. Tôi cười đắc thắng để con bạn ngẩn ngơ chẳng hiểu cái gì đang diễn ra.

Về đến nhà đã có bữa cơm thịnh soạn do chính tay mẹ yêu dấu của tôi chuẩn bị. Tôi lăng xăng vào phòng thay đồ rồi lại lăng xăng đến bên bàn ăn. Ôi chao! Nhìn đã thèm rồi. Mẹ tôi vừa ngồi xuống thì ngay lập tức, tôi nhanh nhảu mới mẹ xơi xơm rồi gắp lia lịa đồ ăn. Ngon quá! Vâng, giờ miệng tôi nhồm nhoàm nhai như người mấy năm không ăn nhưng với tôi một ngày không ăn đã chết rồi nói gì đến mấy năm cơ chứ. Mẹ tôi chỉ lắc đầu mỉm cười, cúi xuống ăn tiếp. A! Đúng rồi! Hôm nay có phim Hàn Quốc “City Hunter” côn