
bên ngoài, làm cho không ít người chú ý, mẹ Kiều nhìn hai cô nhóc đều đắc ý, dù sao hôm nay là sinh nhật lớn nhất.
Cuối cùng mẹ Kiều đưa cho Duy Y một chiếc váy trắng, nói là hôm nay là trường hợp đặc biệt phải ăn mặc đẹp một chút.
Buổi tiệc rốt cuộc bắt đầu, khách mời tham gia tiệc quả thật rất nhiều, phần lớn không phải là người mà họ quen, Kiều Y vừa nhìn thấy cảnh tượng này không vui cho lắm. Chỉ chiêu đãi các bạn học của cô một khu vực riêng, nhưng không lâu sau mẹ Kiều tới nói là muốn đưa cô đi giới thiệu với mọi người, Kiều Y bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đi cùng. Còn lại Duy Y, Ngô Soái, Tiểu Cương còn có một bạn nữ tương đối thân với bọn họ.
Theo bản năng, tầm mắt Duy Y tìm kiếm bóng dáng mà cô không thấy Kiều Ngự Diễm. Bữa tiệc thật lớn, Duy Y nhìn chung quanh cũng không thấy hắn, không thể làm gì khác hơn là đi cùng Ngô Soái đi lấy đồ ăn.
Vừa đúng lúc gặp ba mẹ mình, chuyện xã giao cô không hiểu nhưng không nói chuyện với ba mẹ mấy câu, bọn họ đã đi. Mẹ Duy trước khi đi còn không quên dặn cô lúc về thì gọi mẹ cô rồi cùng về.
“Ai nha, mẹ đừng nói nữa lát nữa con cùng Ngô Soái về, ba mẹ cứ trở về đi!”
“Được rồi, được rồi, cứ chơi thoải mái nhưng không được chơi quá muộn!” Mẹ Duy dù sao cũng là làm bên giáo dục, bà thường đi chơi với học sinh, tự nhiên biết lúc này là lúc con gái không nghe theo, nếu càng nói nhiều, cô bé sẽ càng nói nhiều hơn, không bằng để cho con bé chơi chán rồi về nhà giáo huấn cô sau!
Những đứa trẻ ở chung một chỗ luôn không thích sự quản lí của người lớn.
Nhưng mẹ Duy nào biết, tối nay nhất định Duy Y không thể về,cho đến lúc kết thúc bữa tiệc, Ngô Soái cho rằng cô về cùng người nhà, mà người nhà lại cho rằng cô ở chung một chỗ với Ngô Soái.
Cầm đồ ăn, Ngô Soái cùng Duy Y trở về chỗ ngồi, mấy người ngồi nói chuyện rất náo nhiệt.
Cuối cùng đã tới tiết mục chính của bữa tiệc, Kiều Ngự Diễm nói mấy câu, ba Kiều cũng nói vài lời, sau đó chính là cắt bánh ngọt. Bạn học Duy Y cũng vừa đến đứng trước bánh ngọt ca hát.
Cuối cùng còn có khiêu vũ, Duy Y nghĩ Kiều Y thật là hạnh phúc…….
Biểu diễn chính là ba Kiều cùng với Kiều Y, nhảy được một nửa Denis cũng đưa mẹ Kiều vào sàn nhảy, sau đó trao đổi bạn nhảy với ba Kiều.
Trong lúc đó Duy Y rốt cuộc nhìn thấy Kiều Ngự Diễm, giống như những thương gia khác, hắn chững chạc trong đám người xã giao, loay hoay không nhìn thấy cô. Như vậy cũng tốt, hắn quên mình là chuyện tốt.
“Bọn mình cũng nhảy một điệu chứ?” Ngô Soái hỏi, năm lớp mười một cậu có tham gia sinh nhật Kiều Y nên biết, Duy Y cùng Ngô Soái cố ý đi học khiêu vũ, khi đó Kiều Y là cô giáo nhỏ của bọn họ.
“Được!”
Hai người đi vào trong đám người đang khiêu vũ, động tác có chút lạnh nhạt nhưng từ từ cũng có cảm giác. Sauk hi nhảy xong hai người trở về chỗ ngồi, lại thấy chỗ đó một người không nên xuất hiện ở chỗ này Bạch Trạch Vũ.
“Anh Trạch Vũ? Tại sao anh cũng ở đây?”
“Anh là người của công ty Rayne nên cũng nằm trong danh sách được mời! Nhưng anh tới muộn, ha ha……Duy Y, anh nhảy khá tốt, nhảy cùng anh một bài được không?” Bạch Trạch Vũ đứng lên, làm động tác mời, đó là muốn mời một người nhảy, xem ra anh Trạch Vũ ở Anh học được rất nhiều điều, đó không còn là anh Trạch Vũ hay chọc cô nữa.
“Đó là niềm vinh hạnh của em!” Duy Y có chút đỏ mặt, đặt tay nhỏ bé lên bàn tay to lớn của Bạch Trạch Vũ, bước lên sàn nhảy.
Mà mới vừa vào Kiều Y cùng Ngô Soái trêu nói “Bạn xem bạn xem, nhìn bạn ấy sướng như vậy…….” Kiều Y nhìn dáng vẻ xấu hổ của Duy Y chọc vui mấy bạn học.
“Hai người không phải ganh tỵ, nếu không phục thì bạn cũng tìm một người đi, dù sao mình cũng là sinh viên đại học!”
“A, mình không phải Duy Y, thầm mến lâu như vậy, rốt cuộc cũng như hoa nở rộ rồi! Hì hì…….” Kiều y nhìn hai người đang khiêu vũ thật vui, rốt cuộc Bạch Trạch Vũ đã về giờ chỉ còn thổ lộ mà thôi.
Nhưng mà cũng kỳ quái, bọn họ thi tốt nghiệp đã lâu như vậy, tại sao cô ngốc này đến bây giờ vẫn chưa thổ lộ. Thật là hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
Kiều Y thì vui cho bạn, bên kia anh trai cô Kiều Ngự Diễm thì sắc mặt lại âm trầm đến đáng sợ.
Hai người ôm nhau thân mật, nhảy múa trong sàn nhảy, không biết đang nói chuyện gì, miệng Duy Y khẽ cười thỉnh thoảng chu mỏ như phản đối, làm nũng, cô chưa từng như vậy đối với mình.
Cầm cái ly đang nắm chặt trong tay đặt lên bàn, không để ý tới người đang nói chuyện với mình, xoay người quay trở lại khách sạn đặt một phòng để nghỉ.
Nhảy xong một điệu, Bạch Trạch Vũ vốn dĩ muốn nhảy với Duy Y thêm một lát, không ngờ một đồng nghiệp của mình tìm đến, bảo là muốn giới thiệu hắn với một người.
Duy Y đang muốn về chỗ ngồi, chạm tới một cô gái tao nhã đứng trước cô.
“Xin hỏi cô là Duy Y sao?” Người đẹp cao gầy chủ động nói chuyện với Duy Y, dáng dấp của người con gái này giống Phổ thụy, thân hình cân xứng hấp dẫn, một bộ quần áo màu trắng eo cao tinh xảo, tóc vấn lên cao, nhìn qua vô cùng hấp dẫn. Trong tay cầm hai ly sâm banh.
“Vâng, là tôi, xin hỏi cô là?” Duy Y có chút không hiểu nhìn người cô gái trước mắt, khí chất hơn người, cô đang