
tự cho là đúng của cô mà phẫn nộ!
Lâm Tử Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn theo dõi anh, chậm rãi lắc đầu: “Ký Phàm, em không muốn thấy anh chết, em càng không muốn thấy anh làm thêm chuyện phạm pháp gì nữa. Mỗi lần Vân Phi tại bên tai em kể ra Lãnh Phong phạm phải bao nhiêu tội nghiệt, sắp sửa bị trừng phạt như nào, trong lòng em rất sợ hãi, thực sự rất sợ hãi!”
“Anh đã nói với em, tất cả mọi chuyện anh đều sẽ xử lý tốt, xử lý Duẫn Ngọc Hân như thế nào anh sẽ tự mình suy xét” Ký Phàm vẫn đang rống lên, không phải anh không hiểu phải cảm ơn, thực sự nhớ tới gần đây phải chịu khổ, anh lại bình tĩnh không được.
Rõ ràng đều yêu nhau, lại càng không ngừng làm ra chuyện gây thương tổn cho đối phương, nước mắt của cô, đau khổ của cô, từng cảnh từng cảnh hiện lên trong đầu anh.
Không sai, cô thật vĩ đại, vĩ đại đến anh trực tiếp nhảy đến cảm động, có chỉ là đau lòng thật sâu cùng tự trách.
… … … . . .
Duẫn Ngọc Hân cười tủm tỉm đứng ở cửa, nhìn xe chậm rãi dừng lại, một khắc xe mở ra kia. Đánh giá sắc mặt không đúng của một nhà ba người, cuối cùng đem khuôn mặt tươi cười chuyển hướng Lâm Tử Hàn, lại cười nói: “Tử Hàn, Tạ phu nhân ra ngoài gặp chút chuyện ngoài ý muốn, Vân Triết đã đi tới xử lý, anh ấy nói anh ấy sẽ nhanh chóng tìm đón cô trở về”
Lâm Tử Hàn nhìn vẻ mặt cười đến vô hại của cô ta, len lén liếc mắt nhìn vẻ mặt đẹp trai hàn băng của Tiêu Ký Phàm, gật đầu đến đi một bên.
Duẫn Ngọc Hân cũng không yên ổn giống biểu hiện ra như vậy, Lâm Tử Hàn đột nhiên nổi điên, là chuyện cô ta bất ngờ. Chó nóng nảy sẽ nhảy ra tường, người nóng nảy sẽ làm ra chuyện rất khó nói.
Một nhà ba người trở về, chỉ có biểu tình Tiểu Thư Tuyết là bình thường, làm cho cô ta không muốn cũng phải khẩn trương.
“Ngọc Hân, lên xe” Khuôn mặt đẹp trai băng lãnh của Tiêu Ký Phàm tiến tới, nụ cười mộng ảo tràn ra từ khóe miệng, chạy xuống đáy mắt.
Như sứ giả câu hồn mị hoặc thần trí người ta, dắt Duẫn Ngọc Hân đi bước một đi đến phía anh, nghe lời theo anh lên xe.
Xe được khởi động, Lâm Tử Hàn luống cuống, vội vàng đập cửa sổ xe hét lớn: “Ký Phàm! Ký Phàm anh muốn làm gì? Anh muốn dẫn cô ta đi nơi nào?!”
Cửa sổ xe lần thứ hai lay động, xe bình ổn chạy tới cửa chính, bỏ rơi Lâm Tử Hàn xa xa gấp đến độ xoay quanh.
“Ký Phàm… !” Lâm Tử Hàn quỳ rạp xuống đất, trời ạ! Tiêu Ký Phàm anh muốn làm cái gì? Anh muốn mang Duẫn Ngọc Hân đi nơi nào! Cô không nên thiếu kiên nhẫn như vậy, không nên nói cho anh biết!
Chương 218
Chương 218: Xử lý
Duẫn Ngọc Hân hưng phấn chuyển hướng Tiêu Ký Phàm, hiếu kỳ hỏi thăm: “Ký Phàm, anh muốn đưa em đi đâu?” Tiêu Ký Phàm đã có nửa năm không đưa cô ta đi ra ngoài, mặc dù đưa cô ta đi tìm chết, cô ta có thể cũng sẽ không chút do dự đuổi theo!
Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh, mặc kệ là ở đâu cô ta đều bằng lòng! Cô ta bị ngu muội giữa ái tình, căn bản không có suy nghĩ sâu đậm thêm cái gì.
Mặc dù sắc mặt Tiêu Ký Phàm rất nghiêm túc, một chút cũng không giống như là muốn dẫn cô ta đi ra ngoài chơi.
Tiêu Ký Phàm hòa hoãn một chút biểu tình trên mặt, đau lòng liếc mắt nhìn cô ta, trầm tĩnh mở lời: “Đưa em đi một nơi mọi người không có lục đục với nhau, không có thống khổ”
“Đó là nơi nào?”
“…”
“Ký Phàm, anh làm sao vậy?” Duẫn Ngọc Hân cười nhìn anh, anh sao lại đột nhiên nói ra lời nói nhu tình như vậy? Điểm này cũng không giống lời anh sẽ nói nha. Lẽ nào Lâm Tử Hàn vừa thuyết phục anh tiếp nhận mình? Giúp mình nói những lời hữu ích gì?
Một nụ cười kiều diễm nở rộ khắp mặt cô ta, cô ta thư thái cười tươi.
Tiêu Ký Phàm lắc đầu, không mở miệng nói tiếp, tràn đầy đáy lòng, tất cả đều là sự không đành lòng. Tuy rằng không có chân chính có yêu cô ta, nhưng dù sao cũng là từ nhỏ đã biết, nửa năm trước, cũng còn coi cô ta trở thành người phụ nữ để kết hôn. Hôm nay sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn như thế với cô ta, trong lòng của anh vẫn còn rất khó chịu!
Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác cô ta lại biết chuyện không nên biết đến, anh phải làm cho cô ta quên tất cả những chuyện này.
Ngoại trừ như vậy, căn bản anh nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn!
… … …
Trên đường trở về, Tiêu Ký Phàm lấy ra máy thông tin liên lạc với A Nghị ở Anh, sau khi kết nối được cuộc gọi thì nghiêm túc nói: “Tôi muốn cậu lập tức về nước, đồng thời cần phải mời Morgan tiên sinh tới”
“Owen Morgan?” A Nghị nghi hoặc nói xác nhận.
“Đúng vậy, trước khi mời phải điều tra rõ lai lịch của ông ta”
“Đã hiểu, tôi lập tức đi làm” A Nghị nói xong, Tiêu Ký Phàm liền ngắt điện thoại. Ngón tay buồn bực mà gõ tay lái, anh cũng không biết người là Owen Morgan này, chỉ là nghe thoáng qua, lần này mời ông ta tới cũng là chuyện bất đắc dĩ.
~~
Khi xe vào Tiêu Gia, Lâm Tử Hàn liền chạy ra sau, sốt ruột chui vào bên trong xe nhìn xung quanh, trong xe ngoại trừ Tiêu Ký Phàm không có thân ảnh người thứ hai nữa.
“Ký Phàm…” Cô run giọng gọi một câu, kinh sợ trừng mắt với người đàn ông lạnh lùng đến cực điểm trước mắt này, anh sẽ không…?
“Cô ấy vẫn tốt, em không cần lo lắng” Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn cô nói, cất bước đi đến phương hướng nhà chính.
L