
uẫn Ngọc Hân, cúi người đánh giá vẻ mặt an tường ngủ của cô, hì hì cười nói: “Chị Ngọc Hân xinh đẹp, em là người bạn đầu tiên khi chị sống lại đó, không được quên em… A…”
Khó chịu trên cổ làm cho cô sợ hãi lên tiếng, giãy dụa chân tay, Morgan tiên sinh không để ý phản kháng của cô, bắt lấy cổ cô, xách cô giống như xách một con gà con tha ra khỏi phòng chữa bệnh.
“Cha, cha không thể để con dùng tư thế văn nhã rời khỏi tòa nhà lớn này sao?” Lâm Duyệt bất mãn kêu la, Morgan tiên sinh giống như không nghe được, xách cô đi đến cổng chính, sau một khắc liền rất không ôn nhu nhét cô vào bên trong xe.
Xe bình ổn chạy ra khỏi cổng chính, trong nháy mắt biến mất trước mặt mọi người. Trên cửa sổ tầng hai, Tiêu Ký Phàm thu hồi nụ cười, lui về phía sau một bước xoay người đi đến phòng chữa bệnh.
Gần gũi dừng ở trước khuôn mặt xinh đẹp của Duẫn Ngọc Hân, một tiếng than nhẹ lại tràn ra khỏi miệng Tiêu Ký Phàm. Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đang ngọt ngào, an tĩnh ngủ, có ai có thể tin tưởng cô đã từng là Duẫn Ngọc Hân thủ đoạn độc ác, quỷ kế đa đoan kia?
Lông mi cong cong của tiểu mỹ nhân trên giường chớp chớp một cái, yếu ớt mở hai mắt, ánh mắt thanh thuần không chút tạp chất khi đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Ký Phàm thì ngọt ngào cười tươi, lại cười nói: “Tiêu tiên sinh, anh tại sao lại ở chỗ này?”
Một câu Tiêu tiên sinh này gọi đến Tiêu Ký Phàm sửng sốt trong lòng, lập tức khẽ mỉm cười nói: “Gọi anh Ký Phàm thôi, em trước đây đều gọi anh như thế” Gọi như này, anh mới nghe lại không được tự nhiên.
“Ký Phàm” Duẫn Ngọc Hân sảng khoái mà hô một tiếng, khởi động thân thể chuẩn bị xuống giường. Tiêu Ký Phàm chỉ là lùi qua bên cạnh một bước, thậm chí không ra tay đỡ cô.
Một là bởi vì tình huống thân thể hiện tại của cô rất tốt, hai là anh không thể tiếp xúc nhiều với cô, để tránh khỏi cô yêu mình lần thứ hai, lần thứ hai rơi vào trong vòng thống khổ.
“Ký Phàm, em có nên trở về nhà hay không? Em sợ ba em sẽ lo lắng cho em” Duẫn Ngọc Hân chỉnh lý lại quần áo, nói vớiTiêu Ký Phàm. Trong mấy ngày nay, Morgan tiên sinh đã nói rõ thân phận, chuyện không may gặp phải nhập vào trong đầu cô. Mà cô, cũng không nghi ngờ nó mà tin, tin tưởng mình là bởi vì tai nạn xe mà mất trí nhớ.
“Được, ngày mai sẽ đưa em về” Tiêu Ký Phàm đáp.
“Cám ơn, mấy ngày nay, thực sự rất cám ơn anh và Cameron tiên sinh đã chăm sóc” Duẫn Ngọc Hân cảm kích mở miệng nói: “Tuy rằng em mất trí nhớ, nhưng mấy ngày nay em sống rất vui vẻ, có loại cảm giác rất nhẹ nhàng, em nghĩ, từ nay em nhất định là rất hạnh phúc”
“Chỉ cần em sống thoải mái là được rồi” Tiêu Ký Phàm mỉm cười nói, cô thực sự giải thoát rồi sao? Vui vẻ sao? Nhìn biểu tình của cô, cũng không giống như là đang nói dối!
Kỹ thuật của Morgan tiên sinh, quả nhiên xuất thần nhập hóa như nghe đồn, anh đang suy nghĩ, anh có thể như Duẫn Ngọc Hân hay không, đem toàn bộ ký ức trong quá khứ biến mất, tất cả trở lại từ đầu!
Tình ái rất đau khổ, so với độc còn đau hơn, tại một thời gian ngắn này anh cuối cùng cũng cảm nhận được
Chương 226
Chương 226: Nhẫn đính hôn
Vừa nói chuyện điện thoại với Tiểu Thư Tuyết, thật vất vả dỗ dành con bé, Lâm Tử Hàn yếu ớt đứng lên, đi ra ban công. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, chiếu vào giữa các ngón tay cô.
Nhẫn kim cương bốn cara phát ra những tia sáng lấp lánh, chiếu vào đôi mắt mất đi màu sắc của Lâm Tử Hàn. Cô thản nhiên hít vào một hơi, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào.
Ánh mắt buồn bã rơi vào hoa viên dưới tầng một, mặt nước hồ bơi xanh nhạt, bởi vì gió mát khẽ thổi tạo nên những gợn sóng lấp lánh.
Xúc cảm đầu ngón tay lạnh lẽo, làm cho tâm tư cô quay về mấy ngày trước, quyết không thể đi, Tiêu Ký Phàm giúp cô đeo nhẫn thì trên mặt có một chút tuyệt vọng. Cô biết anh yêu mình, bởi vì hai chữ “Tín nghĩa”, anh cứ thế mà buông tha cô.
Anh có khỏe không? Nghe Tiểu Thư Tuyết oán giận nói anh cả ngày đều không ở nhà, chắc là xử lý chuyện của Duẫn Ngọc Hân rồi, cô thực sự rất muốn nhìn thấy anh!
Đang ngây người, cửa phòng vang lên những tiếng gõ cửa cạch cạch, xuất hiện ở trước mặt cô chính là Tạ phu nhân. Lâm Tử Hàn hơi sửng sốt, gian nan hé ra một nụ cười nói: “Tạ phu nhân” Khi nói chuyện liếc mắt nhìn nữ hầu bưng điểm tâm vào ở phía sau.
Vẻ mặt Tạ phu nhân hiền từ vẫy tay với nữ hầu một cái, đợi đến khi nữ hầu đặt điểm tâm trong tay lên trên bàn, cười tủm tỉm nói với Lâm Tử Hàn: “Chị Vương mới vừa làm kẹo lạc, ăn ngon cực kỳ”
Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm mặt bàn, kẹo lạc được bày thành hình hoa, lúc trước, Tạ phu nhân cũng từng nói qua những lời này. “Kẹo lạc mới vừa làm xong, ăn thật ngon…”, mà ngay cả cách bày biện cũng giống nhau.
Tạ phu nhân là cố ý? Hay là vô ý? Từ khi bà bắt đầu vào chỉ là một bộ dáng cười hiền từ, căn bản đoán không ra tâm tư của bà.
Lâm Tử Hàn chỉ có thể coi như là một mảnh hảo tâm của bà, cảm kích nói: “Cám ơn phu nhân”
“Ừ, không cần cám ơn” Tạ phu nhân không có quy định cô phải gọi mẹ giống như Tạ Vân Triết, bởi vì tại trong tiềm thức, bà vẫn còn khinh thường cô, cho rằng cô không xứng trở thành con dâu