
Tử Hàn vung tay, ý bảo bọn họ đứng lên, thực sự là những đứa trẻ không có gan, mới hù dọa như thế thì đã nhào quỳ xuống đất, đây rốt cuộc là chỗ nào, sao lại đè ép người ta như thế!
“Nơi này là chỗ nào? Chủ nhà của các cô là ai?” Lâm Tử Hàn đánh giá gian phòng xa hoa này hỏi, khi ánh mắt bay ra song cửa nhất thời đã hiểu rõ, trong miệng lại gầm lên một tiếng điên cuồng: “Lão già đáng chết dưới nghìn thiên đao đâu, lại dám làm trò bắt tôi tới đây!”
Chương 231
Chương 231: Bị bắt
Hai vị nữ hầu rụt cổ đứng tại chỗ nhìn cô nổi bão, một câu nói cũng không dám nói, Lâm Tử Hàn tức giận đi ra ban công. Cách ngoài cửa sổ không xa là một sân gôn, thân ảnh hai người một đen một trắng đang đánh gôn.
Thân ảnh màu trắng vừa vặn ngẩng đầu nhìn về phía cô, cười ngoắc tay với Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn sửng sốt, lại có thể là Lâm Tử Y? Em ấy sao lại chạy đến nơi đây?
Hai người đang chơi gôn đưa gậy cho nữ hầu, bắt đầu đi tới nhà chính.
Vừa thấy được Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Y liền hi hi cười nói: “Chị, em vừa thiếu chút nữa đánh gục ba, chị cũng không thấy được bộ dạng đẹp trai tức giận kia đâu nhỉ?” Nói xong vùi người vào sofa, tiếp nhận nước trà nữ hầu mang lên ra sức uống một ngụm.
Lâm Tử Hàn hiện tại căn bản không có tâm tư tham thảo trọng tâm câu chuyện này với cô, căm giận vọt tới trước mặt Lâm Trúc thản nhiên tự đắc ngồi trên ghế sofa, mắng: “Lão đầu chết tiệt! Ông làm trò bắt tôi đến đây làm cái gì?”
Lâm Trúc uống một ngụm trà , chỉ chỉ một bên sofa: “Ngồi xuống trước, xin bớt giận”
“Tôi mới không rảnh chơi đùa với ông” Lâm Tử Hàn phiền hà nói, như này nếu Tạ Vân Triết biết cô mất tích, nhất định phải vội muốn chết, cô phải thừa dịp trước khi anh tan ca chạy trở về trước.
“Ta biết mời con không được, cho nên không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp như thế buộc con về” Lâm Trúc một chút cũng không cảm thấy xấu hổ nói.
“Nghe rất kích thích, ba dượng, ba chừng nào thì phái người bắt con một lần, tốt nhất là thời gian sáng sớm” Lâm Tử Y cười tủm tỉm nhìn Lâm Trúc nói.
Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt, mạng nhỏ của cô đều bị hù dọa đến rơi mất một nữa, cô ấy còn cảm thấy kích thích? Thực sự là người không biết viết chữ “Chết”.
Lâm Tử Hàn liếc Lâm Trúc, tức giận mà hỏi: “Lần này bắt tôi về đây lại muốn làm gì? Nói cho ông biết, tôi cái gì cũng không biết”
Lâm Trúc đánh giá cô, thở sâu nói: “Tử Hàn, chúng ta sẽ không thể bình tĩnh hòa hoãn nói chuyện một lần sao?”
“Không thể!”
“Vậy con nói cho ta biết, vì sao đột nhiên lại về Tạ gia?” Lâm Trúc nhìn chằm chằm cô hỏi.
“Đây là chuyện của tôi” Lâm Tử Hàn nổi giận nói, nghĩ ông ta làm sao biết nhanh như vậy, nhất định là Tạ phu nhân truyền tai cho Lâm phu nhân, Lâm phu nhân mới truyền cho ông ta biết.
“Hồ đồ! Mấy tháng trước còn luôn miệng nói phải sống với Lãnh Phong, sao mà đảo mắt lại chạy tới Tạ gia? Hôn nhân đại sự, dễ dàng để cho con chơi đùa như thế sao?” Lâm Trúc lớn tiếng trách cứ.
Lâm Tử Y gật đầu, ở một bên ăn khớp nói: “Ba dượng nói đúng”
Lâm Tử Hàn không chút nào phản bác nói: “Chê cười, ông có thể lấy hai người vợ, tôi vì sao lại không thể gả cho một người, bên ngoài nuôi một người?”
“Chị nói rất hay!” Lâm Tử Y vỗ tay.
Lâm Trúc chán nản, há miệng một lúc lâu mới nói được: “Con nuôi Lãnh Phong? Con điên rồi à? Con phải nuôi cũng tìm một người đàn ông không kinh khủng mà nuôi chứ!” Lãnh Phong kia là nhân vật nào, cô lại mở miệng nói phải nuôi anh? Quả nhiên là con gái của Lâm Trúc ông, có gan lớn!
“Đúng nha, nuôi anh Nghị còn ưu việt hơn anh ấy” Lâm Tử Y gật đầu.
“Hai người này có gì khác nhau sao?” Lâm Tử Hàn yếu ớt hỏi một câu.
“Đương nhiên là có khác nhau, một người có đôi mắt màu xanh, một người có đôi mắt màu đen. Mắt màu xanh của anh Nghị rất đẹp, khi tia nắng mặt trời chiếu vào có thể biến thành màu tím”
“Thực sự á?” Lâm Tử Hàn kinh ngạc nhìn cô ấy, có chuyện thần kỳ như vậy sao? Sao cô lại không phát hiện ra chứ?
“Thực sự, không tin…”
Khụ! Khụ! Lâm Trúc lớn tiếng ho khan, cắt ngang hai chị em bắt đầu tám chuyện bát quái. Vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn: “Rốt cuộc bởi vì sao lại rời khỏi Lãnh Phong chuyển đầu đến bên người Tạ Vân Triết?”
“Tôi không muốn nói cho ông biết” Lâm Tử Hàn nghiêng mặt qua một bên, không để ý tới ông ta.
Lâm Trúc bất đắc dĩ cầm lấy cái chén trong tay, gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, Lâm Tử Y phát hiện tình huống không đúng, lần thứ hai lên tiếng giảng hòa: “Ha ha, ba dượng, thực ra anh rể Tạ cũng rất tốt, ngoại hình đẹp trai lại ôn nhu, lúc trước thiếu chút nữa không mê hoặc chết con”
“Người đàn ông nào mà chả mê hoặc chết em?” Lâm Tử Hàn mỉa mai mở lời, tiểu mê zai, gặp một người yêu một người, thực sự là hết thuốc chữa!
“Chị ghen tị” Lâm Tử Y cười ha ha, cô thích người đàn ông hoàn mỹ mà thôi, không có cách nào.
Lâm Trúc đứng dậy, nói với Lâm Tử Hàn: “Con theo ta đến thư phòng!” Nói xong bước nhanh lên lầu, để hai chị em này ở cùng một chỗ, căn bản không có cách nào khác nói chuyện, ông trốn còn không đúng sao?
Lâm Tử Hàn và Lâm Tử Y nhìn nhau, sau khi thu