
i? Như một quả sấm giáng xuống đầu Tạ Vân Triết, choáng váng!
“Em mang thai…” Nước mắt Lâm Tử Hàn chảy xuống, tàn nhẫn lặp lại những lời này, cô cảm thấy mình không thể giấu giếm Tạ Vân Triết nữa, bởi vì căn bản là giấu giếm không được.
“Là của Tiêu Ký Phàm?” Đôi mắt kinh ngạc của Tạ Vân Triết lập tức bị hai luồng lửa giận hừng hực thiêu đốt thay thế, tức giận trừng mắt vẻ mặt lê hoa đái vũ của Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ gật đầu, trừ anh ra còn ai vào đây? Đời này, cô cũng chỉ đã làm loại chuyện này với anh. Cô cũng ảo não, ảo não tại sao mình lại không cẩn thận như vậy.
“Vì sao!?” Tiếng rống giận tràn ngập phòng ngủ, Tạ Vân Triết sắp giận điên lên.
“Xin lỗi…” Lâm Tử Hàn rơi lệ nói, cô biết Tạ Vân Triết không thích nghe chữ xin lỗi kia, nhưng mà, ngoại trừ hai chữ kia, cô không biết mình còn có thể nói cái gì.
“Huỵch” một tiếng, là tiếng nắm tay nện trên mặt sàn, Tạ Vân Triết hung hăng đè lửa giận xuống, dùng giọng nói vô cùng cay đắng hỏi: “Em định làm như thế nào?”
Đứa bé đã tồn tại, có tức giận lại có ích lợi gì? Anh còn không nỡ đánh cô, không nỡ mắng cô!
“Em sẽ không bỏ con” Lâm Tử Hàn nhìn chăm chú vào anh nói.
Tạ Vân Triết gật đầu, anh đã đoán được là kết quả này, đau lòng nhắm mắt, sau đó mở, nói, nhìn chằm chằm cô: “Được, chúng ta sẽ giữ lại nó”
Lâm Tử Hàn nắm cánh tay anh, rơi lệ cầu xin nói: “Vân Triết, em muốn con em có một gia đình hoàn chỉnh, xin hãy thành toàn cho bọn em đi…”
“Không có khả năng!” Tạ Vân Triết bỏ cô ra, bá đạo quát: “Vĩnh viễn cũng không có khả năng! Kiếp này, là hắn Tiêu Ký Phàm có lỗi với anh Tạ Vân Triết! Không nên để anh hy sinh hàng loạt như vậy!”
“Đây tất cả đều là lỗi của em, em biết em có lỗi với anh, Tiêu Ký Phàm là vô tội” Anh chẳng qua là không may đến gặp gỡ cô, bị cô sử dụng như con vịt mà thôi.
Tạ Vân Triết cười lạnh một tiếng: “Hắn vô tội? Hai người con đều là của hắn, hắn sao lại vô tội?”
“Em…” Lâm Tử Hàn cứng lại. Không thể nói được lời nào. Quan sát khuôn mặt đầy lửa giận của anh không biết nên làm thế nào cho phải. Thực sự rất hy vọng anh sẽ buông tay!
“Anh không có cách nào thành toàn cho em, anh làm không được!” Tạ Vân Triết lạnh lùng kiên quyết nói xong, xoay người đi đến cửa phòng. Mặc kệ là không đúng lẽ phải, hay là vấn đề thể diện, anh đều không có khả năng thả cô đi!
Lâm Tử Hàn nhìn bóng dáng anh rời đi. Mất mát ngã ngồi trên giường. Cuộc đời cô. Sao lại phức tạp như vậy. Thê thảm như vậy!
Chương 258
Chương 258: Sinh mệnh nhỏ (3)
Những ngày sau đó, Lâm Tử Hàn chỉ dè dặt đứng ở Tạ gia, tận lực không chạm mặt Tạ phu nhân, bởi vì cô sợ hãi Tạ phu nhân sẽ nhìn ra cái gì.
Tạ Vân Triết vẫn còn mê say cô như trước. Chỉ là ánh mắt dừng lại trên người cô càng thêm ưu thương. Càng thêm làm cho đau lòng người.
Tạ Vân Triết đã ra ngoài đi làm, Lâm Tử Hàn lật lịch bàn trong tay, cảm thấy mình nên đến bệnh viện đi kiểm tra thai nhi.
Khi đi xuống lầu một, Tạ phu nhân giống ngày thường đang đánh bài, vì không kinh động đến bà, Lâm Tử Hàn lặng yên đi ra cửa, tài xế đã đợi ở ngoài cửa.
Khi tới cửa bệnh viện, Lâm Tử Hàn bảo tài xế đi sau đó vào bệnh viện, lúc trước bác sĩ nói cho cô, bé cưng rất khỏe mạnh, tâm tình lo lắng nhiều ngày cuối cùng cũng thoải mái được chút ít.
Nghe Vương Văn Khiết nói hôm nay là ngày Đỗ Vân Phi đến bệnh viện hồi phục sức khỏe, cô do dự một chút, đi bộ đến phòng chữa bệnh.
Xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ, cô thấy Đỗ Vân Phi đã có thể chậm rãi bước đi, Tô Lâm Lâm đỡ hắn, bước từng bước một với hắn. Trên đầu hai người cũng đã đầy mồ hôi, ai cũng không có thời gian rảnh lau một chút.
Chỉ tới khi Đỗ Vân Phi có thể lấy lại tinh thần, không hề cam chịu, trong lòng Lâm Tử Hàn mới tốt một chút. Hiện tại có Tô Lâm Lâm ở cùng hắn, cô cảm thấy mình đừng đi quấy rối hắn là tốt nhất.
Khẽ hít vào một hơi, xoay người đi đến cổng bệnh viện, trên mặt của cô, pha lẫn vui buồn, rõ ràng là mỉm cười, giữa lông mày lại lộ vẻ phiền muộn.
Đứng ở cửa bệnh viện. Trong lúc nhất thời không biết nên đi bên nào. Tạ gia cô đã sợ ở lại. Nhưng ngoại trừ Tạ gia. Cô còn có thể đi đâu chứ?
Rơi vào đường cùng, Lâm Tử Hàn mê muội đứng lại, mới vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt liền tiếp xúc đến một thân ảnh quen thuộc. Hơi sửng sốt, lạnh lùng lấp đầy khuôn mặt cô.
Lâm Trúc quan tâm cô đã lâu ngày chậm rãi đi tới phía cô. Đứng lại trước mặt cô. Ôn nhu nói: “Tử Hàn. Mang thai?”
Ông ta biết cô vừa đi khoa phụ sản, đến phòng phục hồi sức khỏe nhìn Đỗ Vân Phi, cũng nhìn thấy vẻ mặt ưu thương cùng sự mừng rỡ ngắn ngủi của cô.
“Vâng” Lâm Tử Hàn gật đầu một cái, rũ mắt xuống không nhìn ông ta.
“Chúc mừng con” Lâm Trúc phát ra nụ cười từ nội tâm, ông lập tức lại thêm một đứa cháu ngoại, trong lòng tự nhiên cũng vui mừng. Lâm Tử Hàn không chút nào nhiễm hưng phấn của ông, cúi đầu cắn chặt môi đỏ mọng không rên một tiếng.
Chúc mừng! Đây tính gì là vui mừng, cô mới không cần ông ta chúc mừng!
“Chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm thôi, thuận tiện đi mua một ít thuốc bổ cho con, nhìn xem con tiều tụy thành như vậy” Lâm Trúc quan sát cô, đau lòng nói ra, vì