
o?
Giống ba năm trước đây, tìm một chỗ trốn đi, một mình nuôi nấng con nhỏ? Ba năm trước đây, cô đi hào hiệp như vậy, là bởi vì trong lòng không có bất luận lo lắng gì, hôm nay là không đồng dạng như vậy.
Ba năm trước đây có Vương Văn Khiết cho cô nương nhờ, cô mới miễn cưỡng không chết đói, ngày hôm nay, còn có ai có thể cho cô nương nhờ? Trên thế giới này không có người thứ hai giống Vương Văn Khiết.
Vì con nhỏ, ba năm qua lần đầu tiên cô bước vào Lâm gia, Lâm phu nhân kinh ngạc qua đi, cũng không dám nói thêm một câu nói mát. Sẽ không dám đối xử với cô giống ba năm trước đây, bởi vì bà ta biết Lâm Trúc còn sống trên thế giới này.
Lâm Tử Y lại vui mừng đến hỏng rồi, vây bắt cô líu ríu nói chuyện không ngừng, khuôn mặt tươi cười vui sướng kia, khiến Lâm Tử Hàn nhìn ước ao từ trong đáy lòng.
“Tử Y, em thích Vân Triết, không có được Vân Triết, lẽ nào em không thương tâm sao?” Lâm Tử Hàn ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ cuối cùng cũng không nhịn xuống, hỏi ra những lời này.
Lâm Tử Y sửng sốt một chút, dáng tươi cười từ miệng cô lại nhạt đi, nhìn khuôn mặt như mất hồn của Lâm Tử Hàn. Thân thiết nói: “Chị, chị làm sao vậy? Tạ Vân Triết bắt nạt chị sao?” Nói xong đứng lên từ trên giường, đứng theo tư thế một ấm trà mắng: “Tạ Vân Triết dám bắt nạt chị, em không tha cho anh ta!”
“Tử Y, em trả lời vấn đề của chị” Ánh mắt Lâm Tử Hàn trống rỗng đến dọa người.
Lâm Tử Y có chút không được tự nhiên ngồi trở lại trên giường, nhìn chằm chằm cô nói: “Chị, thật ra em thương tâm, nhưng anh ấy là anh rể của em, em không thể thích anh ấy nữa”
“Vì sao chị sẽ không thể ngừng thích Lãnh Phong chứ?” Lâm Tử Hàn khẽ lẩm bẩm, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Tử Y, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào đầu vai cô thấp giọng khóc nức nở.
Nếu như Đỗ Vân Phi có thể có phân nửa lòng dạ như Tử Y thì thật tốt, nếu như hắn không cực đoan thì thật tốt…
“Chị với Tạ Vân Triết ly hôn, Tử Y, em nên nắm chặt hạnh phúc của mình, không thể hy sinh tiếp nữa” Lâm Tử Hàn nhẹ giọng nói.
“Anh ấy quả nhiên là bắt nạt chị!” Lâm Tử Y lại muốn nhảy vọt lên, bị Lâm Tử Hàn kéo lại, Lâm Tử Hàn lắc đầu: “Là chị xin anh ấy ly hôn chị”
“Vì sao?”
“Bởi vì chị không yêu anh ấy”
“…”
Trong biệt thự cạnh biển, mấy vị cảnh sát đang kiểm tra toàn bộ tư liệu cùng manh mối anh lưu lại, nỗ lực tìm kiếm ra càng nhiều chứng cứ, đủ để đưa anh vào chỗ chết.
Đáng tiếc, ở một tòa nhà lớn, bọn họ cái gì cũng không phát hiện, thu hoạch gì cũng không chiếm được.
Một vị cảnh sát đánh giá gian nhà siêu xa hoa này, thoả mãn gật đầu, cười nói: “Một tòa nhà lớn như vậy, bán đấu giá nhất định để cho quốc gia kiếm không ít tiền, Lãnh Phong quả nhiên là tay giàu có!”
Đỗ Vân Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, dựa trên ghế sofa lật xem tài liệu trong tay.
Một vị cảnh sát đi tới, nói: “Anh Lý, theo người thẩm tra nói, quyền của bất động sản biệt thự cũng không phải Lãnh Phong, mà là một người phụ nữ tên Lâm Tử Hàn”
“Cái gì?” Cảnh sát Lưu sửng sốt, kinh ngạc đánh giá anh ta. Đỗ Vân Phi cũng sửng sốt trong lòng, nghĩ thầm thì ra Lãnh Phong sớm đoán được mình sẽ có một kết quả như thế, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi.
Hắn cũng không tin Lâm Tử Hàn sẽ có tiền mua căn phòng lớn như này.
Chương 269
Chương 269: Đau lòng (3)
Ngoài cổng biệt thự, Lâm Tử Hàn đứng bên ngoài vạch giới tuyến, suy sụp nhìn chăm chú vào tòa nhà lớn đã từng có hồi ức hạnh phúc của mình.
Lãnh Phong đã chết, phòng ở tự nhiên sẽ bị chính phủ thu đi, mà cô, thầm nghĩ cuối cùng trở lại liếc mắt nhìn, đây là nhà của Lãnh Phong đó.
Tại thời gian cô muốn vượt qua vạch giới tuyến, một vị cảnh sát vươn tay ngăn cản lối đi của cô không chút khách khí nói: “Xin lỗi, cảnh sát đang phá án, người không phận sự không được đi vào”
Lâm Tử Hàn tựa như không nghe được, vòng qua anh ta đi vào trong vườn. Cảnh sát nắm cánh tay cô, nghiêm túc nói: “Cô gái à, nếu như cô cố ý muốn vào…”
“Buông ra!” Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn người nắm tay của mình, nổi giận nói.
“Buông cô ấy ra!” Là tiếng của Đỗ Vân Phi, vị cảnh sát nhẹ buông tay, Lâm Tử Hàn liền lướt qua anh ta, đi vào trong vườn. Chú chó trắng lui tại một góc hoa viên nhìn thấy cô đột nhiên chui ra từ trong bụi cỏ, vẫy đuôi đắc ý đi tới phía cô.
Lâm Tử Hàn đau xót trong lòng, cúi người chạm vào cổ nó, viền mắt đột nhiên ươn ướt. Chó trắng, có đúng là giống như cô, đang tưởng niệm về Lãnh Phong hay không?
Tòa nhà lớn như vậy, chỉ còn lại có nó lẻ loi trông coi.
“Tử Hàn, vì sao quyền tài sản biệt thự này lại là của em?” Đỗ Vân Phi đứng ở trước mặt cô, nghiêm khắc hỏi thăm.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh ngạc hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, may là cô là cúi đầu. Biệt thự là của cô, vì sao cô cho tới bây giờ cũng không biết? Nước mắt cũng nữa nhịn không được, “Tí tách” rơi xuống đất. Lãnh Phong! Anh cho rằng lưu lại cho cô tòa nhà giá trị nghìn vạn lần thì hữu dụng sao? Cô muốn chính là anh còn sống!
“Tử Hàn…” Giọng của Đỗ Vân Phi nhu hòa xuống, gọi một tiếng.
Lâm Tử Hàn nỗ lực hòa hoãn một chút tâm tình, nâng mặt đầy nước mắt lên theo dõi hắn, lạnh lùng nói: “Là tôi mua cho anh ấy, có vấn đề gì