
3 năm như vậy.
“ Ta là mẹ của Nghiêm Hạo ! Bạn của con không sao, cô ấy đả sanh một thằng cu rất kháu khỉnh, khi nào khỏe hẳn con qua thăm sau cũng được, Con nên nhớ con trong bụng con tới hai bảo bảo, phải hết sức cẩn thận không được kích động như lần này nữa ”
Điền bối Dung thấy cô bé lể phép lại có tình cảm tốt như vậy với bạn bè nên rất yêu thích, nhưng cũng không quên răn dạy mấy câu.
“ Dạ cháu biết rồi ạ, lần sau cháu sẽ chú ý hơn” Tống Nguyệt Linh nhu thuận trả lời
“ Cháu tên là gì ? năm nay bao nhiêu tuổi ” Điền bối Dung thấy cô vâng lời thì rất vui vẻ
săn sóc hỏi thăm
“ Dạ ! Đinh Yến Tử. sắp được 17 tuổi rồi ạ ” Tống nguyệt Linh nhẹ nhàng trả lời
“ Nghiêm Hạo! tiểu tử đó ép buộc cháu mang thai sao?”
Điền Bối Dung ngạc nhiên há hốc miệng, nhìn cô bé còn trẻ nhưng bà không thể nào ngờ lại trẻ đến thế trời ạ !, con trai bà lại lạm dụng trẻ vị thành niên ư, bây giờ mang thai sanh con xong sẽ như thế nào ?, nếu để mọi người ngoài biết mặt mũi giáo sư chồng bà mất hết. mặt dù bà rất vui sướng vì sắp có cháu nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ qua cho thằng con của mình làm chuyện như vậy được. Nghiêm Hạo làm ăn lớn giao tiếp không tránh khỏi mua vui với các cô gái bà cũng hiểu được, nhưng ngay cả những cô bé chưa lớn mà nhẩn tâm ép buộc thì bà không chấp nhận được.
Trong lòng bà không biết tư vị gì, nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh bà, bổng nhiên nổi lên thương yêu muốn che chở.
“ Cũng không hẳn là thế đâu ạ, chỉ là một chút hiểu lầm thôi ”
Tống Nguyệt Linh khó khăn giải thích, cô cũng không phải tốt lành gì mà bênh vực nói tốt cho Nghiêm Hạo, suy nghĩ lại hành động bất thường của hắn ngày đó cô cũng hiểu được phần nào.
Điền bối Dung thấy Tống Nguyệt Linh nói thế thì càng thêm yêu thích, bà chỉ có một mình Nghiêm Hạo, nên tình thương của người mẹ tràn đầy mà thằng nhóc Nghiêm Hạo tự lập sớm, bản thân không thích thân cận với hai vợ chồng bà, bây giờ gặp được cô bé đang mang thai đứa cháu bảo bối của bà, một lớn một nhỏ trong bụng bà sẽ yêu thương chở che thật tốt. Bà vổ tay Tống nguyệt Linh từ ái nói
” Yên tâm cô sẽ làm chủ cho cháu không để cháu ủy khuất, cứ tịnh dưỡng và sanh
bảo bảo cho thật khỏe là được “
Tống nguyệt Linh mơ hồ không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.
“ Trời ạ. người gì mà ác thế người ta mới sanhcon mà lại tuyệt tình như vậy, nghe nói cô ta đang muốn tự tử ”
Y Tá vừa đi vừa nói thì thầm với nhau. Tống Nguyệt Linh tâm động vội muốn đi xem
Uông tịnh Nhan, Điền bối Dung không ngăn cản được đành để cô ngồi trên xe lăn tự bà đẩy đi
Tới cữa phòng bệnh Uông tịnh Nhan hai vệ sĩ đứng hai bên, nhiều người bên ngoài nhìn vào chỉ chỏ, Tống nguyệt Linh càng bất an muốn đi nhanh vào xem, thì bị vệ sĩ chặn lại
‘“ Tiểu thư, bây giờ không thể vào ” Tống Nguyệt Linh sốt ruột nhìn Điền bối Dung ánh mắt lo lắng cầu xin. Điền bối Dung biết chuyện quan trọng bà gọi điện cho Nghiêm Thuần chồng bà. đang lo lắng dằn co thì bên trong tiếng khóc của Uông tịnh Nhan vang lên thê luơng tuyệt vọng.
Tống nguyệt Linh bất chấp xông vào.
Chương 22
_ Sự can đảm của Uông Tịnh Nhan
Tống Nguyệt Linh xông vào, tên vệ sỉ đưa tay cản lại thì Nghiêm Thuần vừa bướt tới trầm giọng nói
“ Để cho cô bé vào ” tên vệ sỉ nhận ra NghiêmThuận cung kính cuối đầu bất đắt dĩ lui xuống
Tống nguyệt Linh không quan tâm, lo lắng bướt vào phòng, thấy Uông Tịnh Nhan đang ngồi dưới đất tay nắm lấy ống quần của người đàn ông cao to mang kiếng đen. Cô nhận ra là người gặp ở “An Viên ” hôm họ còn người vệ sỉ đứngkế bên đang bồng đứa bé. Cả người đàn ông này toát ra hơi thở lạnh như băng khiến người ta không dám tới gần
“ Đổ tiên sinh cầu xin ngài hảy trả con tôi lạicho tôi, Uông tịnh Nhan tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần con tôi thôi ” Uông tịnh Nhan hèn mọn cầu xin
Đổ Long nhếch môi khinh thường
“ Tôi chỉ làm theo cam kết ban đầu thôi”
Uông Tịnh Nhan khổ sở vì yêu hắn cô thậm chí không cần sỉ diện để gần gủi hắn, khi có thai cô chỉ muốn dùng cái thai để tiếp cận hắn, trăm phương ngàn kế thu phục tâm hắn, ngoan ngoãnvâng lời hắn, nhưng đổi lại được gì, sự tànnhẩn cùng khinh thường của hắn.
Cô hối hận !, hối hận vì lợi dụng bảo bảo để đến gần hắn, để bây giờ con cô vừa sanh ra chưa kịp gặp mặt đả bị hắn tàn nhẩn đem đi
Uông Tịnh Nhan đau không thở nổi, vì mớisanh chưa hồi phục, cô cảm thấy hạ thân máu cuồn cuộn chảy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Tống nguyệt Linh đau lòng bướt tới đở UôngTịnh Nhan
“ Tịnh Nhan chị mới sanh xong, mau lên giườngnằm ” Cũng không nhìn tới tên mặt lạnh
bên cạnh cố đở Uông Tịnh Nhan lên. Uông TịnhNhan nhìn thấy Đinh yến Tử ủy khuất nước mắtrớt xuống trong mắt xẹt qua kiên định
“ Tôi chỉ cần ở gần con tôi, không cần gì cả tùyanh định đoạt, nếu như anh cứ nhất quyết không đồng ý, thì hôm nay tôi chết ở đây cho anh xem ” Uông Tịnh Nhan thần sắc kích động cầm một cây dao gọt trái cây mủi nhọn kề cổmình
Tống nguyệt Linh lo lắng, Đổ Long mắt lóesáng môi nhếch lên khinh bỉ
“ Cô hâm dọa tôi ? ”
“ Tôi nói là làm ! không tin anh cứ thử ” UôngTịnh Nhan trong mắt tuyệt vọng