
ữ gìn sức khỏe và nhớ em mãi là em gái của anh.” Hạo Nhiên mỉm cười với Gia Nhi. Cô ấy nói đúng, anh phải chờ ngày vợ anh trở về.
“ Anh trai..tạm biệt” Gia Nhi bước đi. Thật sự cô không muốn làm em gái của Hạo Nhiên nhưng có lẽ số trời đã định. Đành mỉm cười bước đi. Cô tin rằng trên thế giới này nhất định sẽ có tình yêu đích thực dành cho cô.
Hạo Nhiên suốt ngày chỉ có công việc, ngày nào cũng đến tập đoàn. Chính tay anh bằng những nhớ nhung cô vợ nhỏ mà đã đưa Dương Minh Power lên trở thành tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới.
Hạo Nhiên chờ Uyển Nhu và lúc nào cũng nhớ đến cô.
1 tuần………………….. không có cô bên cạnh
1 tháng…………………không có cô cùng anh cười đùa như ngày nào
1 năm…………………..không có cô và anh cùng bàn luận về một vấn đề gì đó đến cãi nhau.
2 năm……………………… không có cô cùng anh thường xuyên về thăm bố mẹ.
3 năm…………………… không có cô cùng anh chia sẻ những mệt mỏi trong công việc.
4 năm…………………… không có cô ôm anh vào lòng mỗi khi anh yếu đuối, mệt mỏi.
5 năm…………………… không có cô trao cho anh những nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào và những phút đê mê trong hạnh phúc.
Uyển Nhu đã bỏ anh đi năm năm rồi. Năm năm với bao nhiêu khao khát, ước vọng được trở về bên nhau. Không những Hạo Nhiên và ngay cả Uyển Nhu cũng thế nhưng cô biết giờ đây bên anh đã có chị Gia Nhi dịu dàng, xinh đẹp…không còn là vị trí riêng của mình cô nữa. Nhưng cô nào biết năm năm qua, Hạo Nhiên suốt ngày lao đầu vào công việc…đối với anh chỉ có công việc và nhớ đến Uyển Nhu. Năm năm anh không còn tụ tập vui chơi với bàn bè nữa. Năm năm anh không còn thường xuyên về thăm cha mẹ như hồi còn Uyển Nhu ở bên. Thế giới của anh bây giờ chỉ dành cho riêng anh và cô vợ nhỏ của anh mà thôi.
* Sân bay Đào Viên
Một người phụ nữ trẻ tuổi kiều diễm bước ra với hai tay và hai tiểu bào bảo xinh đẹp, một trai một gái. Ba mẹ con đã làm nổi bật sân bay với vẻ đẹp hoàn hảo này, ai ai cũng trầm trồ khen ngợi.
“ Hạo Luân, Uyển Nhi, đây là Đài Loan quê hương của chúng ta.” Uyển Nhu mỉm cười hiền hậu với hai đứa con của cô. Mỗi lần nhìn hai tiểu bảo bối này cô lại thấy được hình bóng của cô và Hạo Nhiên trong đó. Cô đã thầm cảm ơn Hạo Nhiên ban cho cô niềm hạnh phúc này.
“ Mẹ, thế cha con cũng ở đây chứ ạ?” Cậu nhóc Hạo Luân, gương mặt baby trông y như Hạo Nhiên cười hỏi. Cậu bé mặc một bộ quần áo bảnh bao của hãng thời trang nổi tiếng Milan mà chính xác hơn là của Uyển Nhu. Mái tóc được vuốt ngược, mắt được che bởi đôi kính đen.
“ Mẹ ơi, con muốn gặp cha ạ.” Cô bé Uyển Nhi bên cạnh cũng lắc lắc tay mẹ làm nũng trông cute vô cùng.
“ Được, mẹ hưa sẽ đưa hai con tới gặp cha. Nhưng trước tiên mẹ có một nơi cần đến, chúng ta đi.” Uyển Nhu dẫn hai đứa trẻ đến con đường mòn ngày, xưa, nơi cô đã rời bỏ chồng mình. Quang cảnh vẫn như xưa, vẫn tĩnh lặng và tươi đẹp.
“ Mẹ ơi, đây là đâu ạ?” Uyển Nhi chạy nhảy tung tăng hỏi to.
“ Đây là nơi mẹ và cha con gặp nhau lần cuối năm năm trước.” Uyển Nhu nói rồi bước lại ghế đá gần đó ngồi xuống.
“ Tại sao mẹ vầ cha xa nhau ạ?” Hạo Luân tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện.
“ Tại chúng ta không có duyên thôi.” Uyển Nhu cười buồn thầm nghĩ chắc giờ phút này anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình.
“ Không, ai bảo chúng ta vô duyên…” Giọng nói trầm ấm phía sau vang lên khiến Uyển Nhu giật mình bật nảy người lên. Giọng nói này là của anh…là anh ấy… Uyển Nhu chầm rãi quay lại……anh kia rồi…anh vẫn đẹp trai phong độ như xưa, nhưng sao trông anh sao trong đôi mắt lại là một nỗi buồn sầu thẳm.
“ Tại sao? Em nhẫn tâm bỏ anh đi những năm năm?” Hạo Nhiên hỏi to. Hôm nay cũng như mọi ngày anh đều đến đây đợi Uyển Nhu- cô vợ nhỏ của anh. Nhưng hôm nay đúng là trời không tuyệt đường con người đã giúp anh gặp lại vợ và điều hạnh phúc hơn là bên cạnh cô là hai tiểu bảo bảo vô cùng đáng yêu.
“ Em…em…em đã ghi trong bức thư?” Uyển nhu lắp bắp không biết nói thế nào khi nhìn vào ánh mắt kia của anh.
“ Thư à…em nghĩ sau 4 năm anh sẽ còn yêu Gia Nhi ư? Đối với anh cô ấy chỉ như một cô em gái thôi em à? Người anh yêu mới đích thực là em. Ngày ấy anh định khi chúng ta đi hết đoạn đường, gặp lại nhau anh sẽ nói ‘anh yêu em’ nhưng có mơ anh cũng không nghĩ ra là đoạn đường mà em phải đi mất đến những năm năm, năm năm đó Uyển Nhu à. Năm năm anh luôn chờ đợi em ở nơi này, năm năm trái tim anh đã ngập tràn bóng hình của em và năm năm anh đã hối hận, dằn vặt và đau khổ khi biết em mang thai con của anh nhưng lại rời anh đi, em có biết không?” Hạo Nhiên hét lên.
“Em..em..”
“ Anh yêu em. Hãy quay về bên anh. Anh hứa sẽ cho em và 2 con một gia đình hạnh phúc nhất thế gian này. Hãy để anh bù đắp khoảng thời gian năm năm không có anh bên cạnh. Anh yêu em vợ nhỏ à.” Hạo Nhiên đi tới ôm chặt lấy Uyển Nhu vào lòng, cô nào biết hàng đêm anh đều khao khát nó. Uyển Nhu cũng đau lòng ôm chặt lấy anh, ôm chặt lấy người đàn ông của đời mình.
Ôm nhau hồi lâu, hai người mới buông ra quay về phía hai tiểu bao bảo đang đứng đó nhìn.
“ Anh hai, là cha tụi mình hả?” Uyển Nhi lắc tay Hạo Luân hỏi nhỏ.
“ Đúng vậy. Nếu không em nghĩ ông ấy có dám ôm chặ