
muốn các em phát huy tính tự lập và đoàn kết. Không thể không đi!
– Haizz…
Nó thở dài rồi ngồi xuống bàn tỏ vẻ khó chịu, Zibi nhìn Mỹ Nghi:
– Nhóc làm sao thế?
– Gia Mẫn không thích đi xe từ bốn bánh trở lên! – Mỹ Nghi chống cằm.
Hắn hiểu nó muốn gì nên cũng giơ tay nêu ý kiến.
– Shin! Em có gì muốn nói à?
– Tụi em có quyền đi xe riêng không cô?
– À có chứ! Miễn sao các em có mặt đúng giờ tại địa điểm cắm trại là được rồi!
Nó thở phào nhẹ nhõm một cái, rắc rối đã được giải quyết. Nhưng nó vẫn không có cảm tình với cái chuyến đi này cho mấy. Ghét nhất là mấy cái chuyện tập thể tập gì gì đấy. Vớ vẩn, mất thời gian!
Minh Hạo nhìn Ailee rồi hỏi:
– Cô muốn đi không?
– Không nghe cô giáo nói là không thể không đi à? – Ailee nằm dài xuống bàn.
– Ý tôi hỏi là cô muốn đi xe riêng không ấy?
Ailee ngốc đầu dậy:
– Tưởng anh hỏi chuyện kia! Muốn chứ sao không? Đi xe của trường chật chội lắm!
– Thế hôm đó tôi đến đón cô nhé! – Minh Hạo đề nghị.
Ailee cảnh giác đưa đôi mắt đề phòng nhìn anh:
– Anh có chắc là không lao xe xuống vực để ám sát tôi chứ?
– Ở tù vì cô chả đáng chút nào! – Minh Hạo bĩu môi.
Định thật lòng thật dạ đến đón mà lại nghi ngờ lòng tốt của người ta thế đấy. Mọi chuyện đã được quyết định xong. Chỉ chờ hai ngày trôi qua thôi.
…….
*Giờ giải lao:
Đậu Đỏ và Đậu Xanh ríu rít bước vào lớp của nó. Cả hai trông rất hí hửng, chắc là đã được thông báo đi cắm trại. Sáu đứa con nít ngồi lại bàn chuyện rôm rả.
– Không biết cái núi đó có đẹp hong ta? – Đậu Xanh chống cằm.
– Không biết chỗ đó có thú dữ không nữa, lỡ mình bị ăn thịt rồi sao? – Đậu Đỏ cuống quýt nhìn mọi người.
– Chòi oi! Cái miệng thơm ghê ha! Nghe nói xong câu đó muốn lấy cái gì đập cho cái mỏ sưng lên ghê! – Mỹ Nghi mỉa mai cô nhóc.
Đậu Đỏ bĩu môi mếu máo nhìn Đậu Xanh như muốn méc:
– Ox! Chị Nghi… Chị Nghi… đòi quánh em kìa! Huhu…
Đậu Xanh dỗ dành:
– Thôi! Bảo bối ngoan nha!
Lần nào cũng bị bắt nạt là sao không biết. Zibi ôm bụng cười:
– Haha… Bị Mỹ Nghi ăn hiếp riết ghiền hả Bảo Hân?
– Đáng ghét! – Đậu Đỏ với đến đánh Zibi một cái để hả cơn tức.
Ailee cũng há miệng cười, cô nhóc cũng bon chen:
– Hong phải là ghiền! Tại nói chuyện có duyên quá nên nó như vậy đó! Haha…
Đậu Đỏ lại càng giận hơn, cô trừng mắt nhìn Ailee:
– Thiệt tình có ngon thì há miệng cho bự ra đi! Ta ném trái lựu đạn vô đó thì đừng có khóc nhá!
Ailee im bặt, cái miệng biết thân biết phận nên ngậm lại luôn. Minh Hạo nhìn thấy thì tỏ vẻ thích thú:
– Nè! Mấy người chuyên về bắt nạt theo quy trình khép kín hay sao vậy? Mỹ Nghi bắt nạt Đậu Đỏ, Đậu Đỏ bắt nạt Ailee. Chơi trò này chắc vui lắm ha!
– Anh không nói có ai nói anh câm đâu! Người gì mà tuy xấu nhưng được cái zô ziên nữa. Hứ! – Ailee khoanh tay trước ngực tỏ vẻ bực dọc.
– Đấy! Và bây giờ đến Ailee bắt nạt em! Đúng là khổ mà!
*Tại bàn của nó và hắn:
– Ê vợ iu! Hôm đó anh lấy xe mui trần chở em đi nhá! – hắn khều vai nó rồi cười tươi. Nói chung là vẫn còn vui cái vụ tối hôm qua.
– Có chắc là không có sự hiện diện của Yuko chứ? – nó lạnh giọng.
Hắn nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu cho lắm:
– Là sao?
Nó lấy tay chỉ về phía cửa lớp. Hắn nhìn theo, Yuko đang đi về phía hắn. Người gì mà linh vãi. Yuko lịch sự chào nó:
– Chào Gia Mẫn! Thì ra bạn và Shin ngồi chung với nhau à?
– Ừ.
Thấy nó vẫn lạnh lùng với mình, Yuko tuy hơi buồn nhưng vẫn cười thân thiện:
– Chủ nhật cậu sẽ đi cắm trại chứ?
– Đi.
Một câu trả lời thật ngắn gọn và xúc tích, Yuko có vẻ rất vui:
– Thế hả? Mình rất vui vì lần này được tham gia chung với mọi người đấy! Mong mọi người giúp đỡ.
Yuko quay sang cúi đầu với sáu người kia và nở nụ cười “Hoa Anh Đào”. Minh Hạo, Đậu Xanh, Zibi há hốc mồm và nhanh chóng được nhận ba cú nhéo vô cùng “yêu thương” từ “tam đại phu nhân” nhà ta.
– A… – đồng thanh kêu khẽ một tiếng rồi lấy ta xoa xoa chỗ bị nhéo.
Nhưng phải công nhận là nụ cười của Yuko rất có sức hút. Cô mang vẻ đẹp rất thuần khiết và dễ thương. Mỹ Nghi gật đầu:
– Chúng tớ luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn mà!
Yuko quay sang hắn:
– Shin à! Cậu có thể cho tớ số điện thoại để liên lạc được không?
Hắn vui vẻ nhận lời, vội lấy giấy bút ra ghi rồi đưa cho Yuko:
– Đây này! Yuko có cần giúp đỡ gì thì cứ gọi cho Shin nha!
– Ưm… Cảm ơn Shin nhiều lắm!
Cô gật đầu rồi quay về lớp. Nó im lặng không nói gì, hắn tưởng lại động chạm gì đến nó nên cẩn thận hỏi han:
– Vợ iu! Em không giận vì anh cho Yuko số điện thoại chứ?
– Không. Rảnh quá ha! Bạ cái gì cũng giận à? – nó vừa chơi game trên điện thoại vừa đáp như thế.
Hắn nhẹ nhõm thở hắt ra. Cũng may mắn nhỉ???
Sáu đứa nhiều chuyện lại thì thầm:
– Hai người này tức cười nhỉ? – Mỹ Nghi chống cằm.
– Phải gọi là buồn cười mới đúng! – Zibi bảo.
– “Vợ iu! Em không giận vì anh cho Yuko số điện thoại chứ?” hỏi làm gì trong khi mình đã cho rồi! – Đậu Xanh lắc đầu.
– Thì hỏi cho có lệ chứ làm gì! Chẳng lẽ hỏi trước khi cho trước mặt Yuko à? – Đậu Đỏ cũng bàn tán.
– Đáng lẽ ra phải nhanh trí bảo là điện thoại bị rớt và