
ầu trời xanh thẳm.
– Và đưa chúng ta đến những suy nghĩ Tầm Bậy! – Minh Hạo đáp.
“Hahaha…hahaha..”
Tụi con trai được nước cười to lên. Ailee chống hông phùng mang trợn má hất nước vào mặt Minh Hạo. Cô nhóc bĩu môi nhưng cứ trừng từng con mắt. Hắn luyên thuyên cái miệng tiếp tục cuộc chơi:
– Con gái sinh ra là để cho con trai NHỜ VẢ. Nếu NHỜ không được thì mình phải VẢ.
– Con trai sinh ra là để cho con gái DỰA DẪM. Nếu DỰA không được thì mình phải DẪM. – Nó nghiến từng chữ khiến hắn á khẩu hết dám trả treo luôn.
Đám con gái vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Coi như đã phân được thắng bại. Ailee đang lấy tay khua khua nước thì từ xa có vật gì trôi đến bên cạnh cô.
“ÁAAAAAAAA”
Tiếng hét thất thanh của cô làm mọi người không khỏi bàng hoàng. Những nụ cười trên môi tắt ngấm và thay vào đó là những gương mặt gần giống như Ailee. Mấy cô gái đưa tay lên miệng, hai mắt trợn tròn đỏ hoe. Ai cũng bám riết người con trai bên cạnh mình. Ailee hoảng hốt ôm chầm lấy Minh Hạo, mặt mày trở nên tái méc. Nước mắt tuôn rơi lã chã trong vô thức có lẽ do quá sợ. Mọi người tiến đến gần chỗ Ailee và Minh Hạo xem xét.
– Hơ…
– Ghê quá! – Yuko lấy hai tay che mắt lại, gương mặt cũng trở nên sợ hãi mà bám nhanh vào cánh tay của hắn.
Là một con búp bê không có đầu, toàn thân dính đầy máu. Cái thứ như thế mà quăng xuống suối định hù chết người ta à?
– Ox, em sợ! – Mỹ Nghi níu cánh tay của Zibi.
– Không sao đâu! Lên bờ đi đừng nhìn nữa! – Zibi che mắt cô lại rồi đẩy cô bước lên bờ.
– Hức…hức…
Ailee vẫn ôm chặt Minh Hạo không buông, đôi vai bé nhỏ run lên theo từng tiếng nấc. Cũng đúng thôi vì chuyện ban nãy xảy ra quá bất ngờ mà. Minh Hạo đưa tay lên vuốt tóc cô, nhìn Ailee khóc mà trong lòng thấy cũng có chút gì đó xót xa:
– Ngốc! Đừng khóc nữa!
– Tôi sợ quá! Hức…hức…
Ailee lại càng siết chặt vòng tay hơn khiến Minh Hạo cảm nhận được tim mình đang lệch nhịp.
– Thôi! Lên bờ nhé! – Minh Hạo dịu dàng dắt Ailee lên bờ.
Yuko thì lại đứng bên cạnh hắn run rẩy. Nó không hề đếm xỉa đến hắn và Yuko bắt đầu xem xét vật thể đó. Cái thứ quái gỡ ấy hắn nhìn còn không dám nhìn thẳng. Ấy thế mà nó lại cầm lên xem xét từ đầu tới chân. Bà cô Nhất Phi cũng vậy, không biết ăn cái gì mà gan dạ đến thế.
– Chữ “sát” sao?
Nó ngừng lại khi thấy trên ngực con búp bê có một vệt chữ được viết bằng máu.
– Đâu? Cô xem với!
Có thể đây là trò đùa thứ hai của cô ta chăng? Tốt đấy! Lần nào ra tay cũng khiến mọi người phải kinh hãi. Nó mím chặt đôi môi, hai mắt bắt đầu ánh lên một tia tức giận. Nó nhìn theo hướng con suối chảy, nếu trôi được đến đây thì có thể kẻ đó đã thả vật này từ trên nguồn hoặc những nơi gần thượng nguồn.
Nó không nói không rằng tiến về phía được cho là con búp bê đã trôi xuống. Cô Nhất Phi cũng đi theo, mọi người trên bờ ngạc nhiên nhìn hai người.
– Chị Gia Mẫn! Cô Nhất Phi! Hai người đi đâu vậy? – Đậu Đỏ hỏi.
– Đi tìm kẻ đã thả cái này xuống để dọa chúng ta! – nó giơ con búp bê trên tay lên.
– Ối! Nhìn ghê quá! – Đậu Đỏ, Ailee đồng thanh rồi lấy tay che mắt lại.
Nó quay ngoắt đi, đám nhóc này tốt nhất là để chúng ngồi yên ở đây. Bỗng hắn gọi với theo:
– Gia Mẫn à! Nguy hiểm lắm! Anh đi với em nhé!
Nó quay lại lạnh giọng:
– Ngồi đó bảo vệ Yuko và mọi người đi!
Nó và cô Nhất Phi bắt đầu tiến về phía thượng nguồn của con suối. Do nước hơi nông nên nó cứ thế mà lội bộ dưới suối luôn. Cô Nhất Phi quay sang hỏi nó:
– Em đã có manh mối gì rồi sao?
– Con búp bê này vừa được tung lên thị trường cách đây một tuần, vết màu đỏ này là loại sơn tường bình thường thôi, ta có thể tìm thấy nó ở khắp mọi nơi. Nếu thủ phạm mang cái này vào rừng chuẩn bị thì tin chắc là sẽ tìm được cái đó! – đôi mắt nó vẫn kiên định hướng về phía trước.
Cô Nhất Phi nhíu mày nhìn nó, sau đó cũng bước thật nhanh rồi cùng nó quan sát xung quanh. Bỗng nó nhìn thấy được vật gì đó rồi reo lên:
– Kia rồi!
Nó chạy về phía đó, nơi có hai món đồ lạ nằm trên bãi cỏ gần con suối. Nó ngồi xuống xem xét, là phần đầu của con búp bê và chai sơn đỏ đang nằm lăn lóc. Khá lắm! Cô ta dám mang cả những thứ kinh dị này để dọa mọi người. Đúng là càng ngày càng quá đáng.
Cô Nhất Phi xem tới xem lui rồi hỏi nó:
– Giờ ta nên làm gì?
– Quay về lều!
Nó nói ngắn gọn rồi đứng lên đi thẳng. Cô không biết nên làm sao nhưng cũng bước theo nó.
Khi hai ngôi lều dần hiện ra trước mặt thì một tiếng hét lại vang lên:
“ÁAAAAAAA”
– Mẹ kiếp!
Nó nghiến chặt răng rồi dùng hết tốc lực chạy đến chỗ những người bạn. Khi đến nơi thì đã thấy Mỹ Nghi nước mắt giàn giụa úp mặt vào lồng ngực của Zibi. Bên cạnh là cái balô chứa toàn là xác chuột chết.
Nó đưa tay ôm trán. Không phải chứ? Cô ta là thánh à? Gây chuyện liên tiếp thế là sao chứ? Nó nuốt cục tức xuống rồi sơ tán mọi người ra khỏi lều. Bản thân dọn dẹp mớ sinh vật kia sẵn tiện xem xét hiện trường. Dấu chân lạ cũng không, manh mối để lại cũng không? Quả thật phong cách làm việc rất gọn gàng sạch sẽ.
Sao tự dưng nó lại vướng vào mấy cái vụ rắc rối này chứ? Nhưng mục tiêu của cô ta chỉ toàn