
bừng, cô chạm mấy đầu ngón tay lên những đường nét thân thể gọn gàng rắn chắc. Đây không phải lần đầu cô thấy thân thể một người đàn ông không phải ruột thịt. Cô đã từng làm việc với nhiều người mẫu chỉ mặc quần lót, vẽ họ đứng yên trên bục mẫu hoặc nhìn họ đi lại phía sau sân khấu, nhưng chưa có ai cô quan tâm đến mức này, trong một hoàn cảnh hết sức gần gũi như lúc này.
– Đan, xong chưa? – Tiếng An vang lên bên ngoài tấm màn làm cô sực tỉnh. Vội vã lồng chiếc sơmi rộng vào người Lập, cô nói vọng ra:
– Xong rồi đây ạ.
– Làm phiền cô quá. Tay tôi bó bột vướng víu chứ nếu không…
– Không sao mà anh. Em quen nhìn thế này rồi.
An cười khùng khục, anh kéo màn nhìn cô hỏi:
– Cô là hộ lý à? Hay nhân viên bể bơi?
Xắn tay áo cho Lập, đỡ thân hình to lớn của anh xuống, Đan quay ra:
– Không, em là sinh viên mỹ thuật… chuyên vẽ khỏa thân.
– Ha ha, cô bé này được đây! Thôi, ngồi nghỉ một lúc chờ người ta mang cáng đến rồi ra xe. Thay cho thằng này chắc vất vả, nhỉ. Người nó cũng dềnh dàng khiếp.
***
Đến 12 giờ đêm Lập mới được thu xếp yên ổn trong một phòng dịch vụ của bệnh viện tỉnh. Chỉ còn lại Đan ở bên anh. An đã trở lại Bãi Hạc sau khi dặn dò cô đủ chuyện. Chờ người ta chụp cắt lớp não, chụp X – quang cho anh rồi thở phào khi nghe bác sĩ kết luận là không sao, Đan mệt mỏi đi theo chiếc xe đẩy anh về phòng. Cả một ngày vất vả với mấy trăm cây số đường đất làm chân cô muốn khuỵu xuống. Thay chiếc áo dính nước mưa và lấm tấm bùn đất rồi trở lại bên giường, Lập vẫn nằm im lìm, cô đặt tay lên cái cằm lởm chởm râu của anh, thì thầm như nói với chính mình:
– Không sao, anh sẽ sớm tỉnh thôi.
Bác sĩ nói rằng anh có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cô rất muốn thức chờ. Nhưng mi mắt trĩu nặng, cô gục đầu ngủ lúc nào không biết.
Lập tỉnh dậy với cảm giác ê ẩm trên đỉnh đầu. Trận bão tai hại có lẽ đã làm anh bị thương chút đỉnh. Xung quanh anh tối nhờ nhờ, ánh
sáng của ngọn đèn đỏ quạch từ phía ngoài hành lang hắt vào le lói. Có người đang để tay mình trong tay anh, bàn tay người đó gầy guộc nhỏ nhắn. Ai nhỉ? Quen lắm! Khẽ rên lên một tiếng, anh nắm chặt lấy bàn tay kia. Bóng người ngẩng lên và đèn bật sáng, Đan nhìn anh, đôi mắt nheo nheo vì ánh sáng. Phải rồi, anh đang nắm bàn tay mà anh mơ ước bao nhiêu lần. Mà đây là mơ hay thật nhỉ? Lập còn đang lơ mơ thì Đan đã rút tay khỏi tay anh, cô hỏi:
– Anh thấy trong người thế nào?
– Nóng.
Cô sờ lên trán anh, bàn tay mát rượi. Rồi cô rót nước, lấy mấy viên thuốc kề vào miệng anh, tay đỡ lưng để anh ngồi dậy:
– Anh uống đi. Bác sĩ bảo anh sẽ sốt mấy hôm vì mấy vết thương sưng tấy.
Lập nuốt viên thuốc đắng, hớp một hớp nước mát lạnh. Giờ thì anh tin là mình không mơ. Đan đỡ anh nằm trở lại, đặt cốc nước xuống bàn, cô dợm bước đi.
– Em đi đâu?
– Anh tỉnh rồi. Phải gọi bác sĩ…
– Để lát nữa. Ngồi xuống đây! – Lập nhổm dậy chỉ tay vào ghế. Giọng anh đã hoàn toàn bình thường, nghĩa là uy quyền và cộc lốc.
Đan còn đang ngại ngần thì anh đã vươn tay kéo tay cô. Lực kéo không mạnh nhưng cô không găng lại, cô ngồi xuống bên giường anh, cúi mặt im lặng. Cầu trời cho anh đừng có hỏi rằng tại sao cô lại ở đây, bên cạnh anh giữa bệnh viện một tỉnh cách Hà Nội hơn 300 cây số vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này.
Lập hơi ngả ra như thưởng thức vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt ửng hồng của cô. Anh sẽ không hỏi cái câu cô cầu trời cho anh không hỏi ấy nữa, vì anh đã đoán ra lý do tại sao cô lại ở đây rồi. Một khoảng im lặng cho đôi mắt say sưa ngắm nhìn, rồi giọng anh cất lên ấm áp:
– Bão tan chưa?
Đan gật đầu. Cô ngước lên và bị cuốn vào ánh nhìn quá đỗi mê hoặc từ đôi mắt sâu thẳm đó.
– Hôm nay ngày bao nhiêu?
– Bây giờ là rạng sáng 30. Anh hôn mê một ngày.
– Bác sĩ bảo sao?
– Tụ máu nhẹ, đầu khâu 7 mũi, vai khâu 4 mũi.
– Trước đó anh đang nhớ em.
– Sao cơ?
– Trước khi nhà sập thì anh đang nhớ em.
Đan mơ hồ nhìn gương mặt kín bưng của anh. Cô sợ cái kiểu nói tỉnh tỉnh như thế này.
Lập đan tay vào tay cô, và cô để yên cho anh day day mấu xương tròn nhô lên ở cuối ngón trỏ, hơi nóng từ bàn tay của anh làm cô thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết.
– Em nói gì đi.
– Nói gì bây giờ?
– Anh không biết.
– Em cũng không biết.
– Thế thôi vậy.
Đan bật cười, cô với anh nói chuyện như hai kẻ dở hơi! Lập nhìn sững nụ cười của cô, anh kéo cô lại thật gần, tay vờn nhẹ lên đôi môi mà anh biết là rất mềm của cô. Và rồi anh cúi xuống, môi anh giữ chặt lấy nét cười dịu dàng ấy.
***
Lập trở về Bãi Hạc với cái đầu băng trắng xoá. An đón anh trong chiếc lán mới dựng lại, giọng tếu táo:
– Động thổ cái Bãi Hạc này chú mày không xem ngày à? Chưa gì đã bị hạc mổ cho một phát toác đầu rồi.
Không để ý đến lời đùa của bạn, Lập hất hàm:
– Tay anh sao?
– Gãy dập, bó lâu, dễ teo sau khi tháo bột.
– Thành mẹ nó thương binh vì hạc! Thôi được rồi,
anh về Hà Nội đi. Để tôi trụ ở đây.
– Sắp họp hội đồng rồi.
– Lúc nào họp thì về.
– Còn việc ở Hà Nội?
– Anh với thằng Thạch làm, có gì gọi điện hỏi tôi.
– Còn trái tim Đan – cô?
– Gì?
– Thằng nào đêm ngủ gọi Đan ơi? Con bé khá tính đấy,