XtGem Forum catalog
Cocktail Cho Tình Yêu

Cocktail Cho Tình Yêu

Tác giả: Trần Thu Trang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323443

Bình chọn: 9.5.00/10/344 lượt.

chuồng cọp”.

– Lúc đó thì em sẽ thành con cọp cái gầm gừ, nhỉ.

– Rồi sẽ nỉ non suốt ngày rằng “than ôi thời oanh nay liệt còn đâu”.

Đan cười thành tiếng. Cô thích thú kéo tấm rèm dày cho ánh sáng cuối ngày lọt vào trong phòng. Ngắm mấy bức tranh nhỏ vẽ phong cảnh nước Nga trên tường, cô thì thầm:

– Phòng anh đẹp như trong truyện của Paux ấy. Chỉ thiếu một cái lò sưởi và một con mèo lười uể oải.

Đan khẽ rùng mình vì vòng tay của Lập ôm ghì từ phía sau, cô nghe anh cười nhỏ:

– Lò sưởi đây rồi, còn con mèo lười uể oải thì có thể thay bằng con cọp gầm gừ… Em thích không?

Cô gật đầu, lắng nghe anh thủ thỉ tiếp:

– Phòng này anh trang trí giống ngôi nhà của một thầy giáo của anh ở Kiev. Với anh khi ấy, căn nhà của thầy là thiên đường. Giữa mùa đông, anh bị cảm lạnh rồi viêm phổi, thầy đã đón anh từ bệnh viện về thẳng nhà. Bước vào cửa, xỏ chân vào đôi dép lông xù, ngồi vào ghế, quàng một cái khăn len thật dày, đọc một cuốn sách cũng thật dày rồi ngửi mùi súp củ cải mà vợ thầy đang nấu trong bếp, anh cảm thấy mình chẳng còn ốm đau gì cả.

– Bây g

iờ anh còn liên lạc với thầy cô không?

– Từ khi ổn định công việc, hàng năm anh đều cố gắng sang thăm. Thầy vừa mất năm ngoái rồi. Cô sống một mình trong nhà, nhà chẳng có thay đổi gì cả, cô thì vẫn nghĩ rằng thầy chỉ đi dạo rồi sẽ về.

Đan cảm nhận cái cằm ram ráp râu của anh cọ cọ vào thái dương mình, cô giữ im lặng vì biết anh đang xúc động. Lập hôn lên chiếc khuyên bạc trên vành tai cong của Đan, anh tự hỏi người con gái tuyệt vời trong tay anh giây phút này đây liệu có phải người mai sau nghĩ rằng anh đang đi dạo đâu đó rồi sẽ về…

Có tiếng gõ cồng cộc lên cánh cửa đóng hờ làm hai người trong phòng như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ

đẹp. Thạch ló vào, miệng nở một nụ cười nhẹ nhõm:

– Em không phá đám hai người chứ?

Lập lắc đầu, anh liếc nhìn vẻ ngượng ngùng của Đan rồi buông lỏng tay khỏi bờ vai cô. Anh ngồi bệt xuống sàn, Thạch cũng ngồi xuống đối diện với anh. Đan lẳng lặng ra ngoài, cánh cửa to lớn đã khép lại mà Lập vẫn còn nhìn hút theo.

– Đến giờ em vẫn chưa quen gọi Đan là chị anh Lập ạ.

– Rồi từ từ sẽ quen – Lập quay lại nói với vẻ nghiêm trang, rồi anh hỏi luôn – Chân cẳng thế nào rồi, cậu ấm?

– Khoẻ lắm, sắp đi đá bóng được. Anh muốn em thay ca vào trong Bãi Hạc chứ gì?

– Ừ, tình hình cơ bản là ổn rồi. Chỉ cần mình cảnh giác chặt chẽ là không đứa nào làm gì được. Hồi cậu ở đấy đất đá còn bề bộn nên mới sơ hở cho bọn nó lợi dụng quấy nhiễu.

– Tại em nghĩ chắc cũng yên ổn như Núi Ba thôi, ai ngờ dân cư phức tạp, làng nọ làng kia…

– Với lại cái chuyện tuyển người. Anh đã nói bao nhiều lần rồi, không tuyển mấy thằng con ông cháu cha ít học, sao cậu tuyển thằng Hiếu vào làm bảo vệ?

– Sao thế?

– Thằng đấy cậy thế ông chú họ phó chủ tịch huyện không coi ai ra gì. Nó đánh cả trẻ chăn bò. Người ta vô tình để bê chạy qua đất mình, nó đuổi đánh xong lại còn trấn luôn con bê đem thui. Dân kéo vào hỏi thì nó hùng hổ chửi bới. Anh đuổi luôn rồi.

– Chết, anh làm thế rồi em ăn nói làm sao với ông chú nó?

– Không làm sao hết! Những thằng như thế phải diệt từ đầu. Dung túng, sau này nó làm vương làm tướng một vùng rồi chí phèo cả với khách.

Thạch kêu lên:

– Nhưng mà anh không khéo. Đuổi thẳng cánh thế rồi mất hết quan hệ. Mình lạ nước lạ cái đến thì nên nịnh quan chức địa phương một tí.

– Thiếu gì cách nịnh – Lập đáp cộc lốc. Chợt nhận ra người đang nói chuyện là em trai mình, giọng anh dịu lại – Thôi, cậu xuống thay anh rồi làm thế nào khéo thì làm. Thu xếp ngày kia đi ngay nhé… Anh xuống xem Đan đâu…

Dứt lời Lập đi nhanh ra khỏi phòng, Thạch ngồi lại, vẻ mặt đăm chiêu.

An bước vào văn phòng. Trưa nắng nóng mà phải ra ngoài thì thật tai vạ. Phải phơi mấy tiếng đồng hồ ngoài nắng như anh vừa nãy lại càng tai vạ hơn! Cầm cái cốc đi tới bình nước sát lối ra, anh cởi phăng cà vạt. Thạch đang đứng nói chuyện điện thoại ngoài hành lang thấy anh liền cúp máy đi tới, cười thông cảm:

– Dựng đến đâu rồi mà trông đại ca lừ đừ thế?

– Hòm hòm rồi… Mà anh chịu cậu, lúc nào cũng đóng hộp thắt nút, không thấy ngốt à. Anh đang nóng phát hoảng lên đây!

Thạch cười, anh ngồi trong văn phòng, máy lạnh ro ro suốt ngày chứ có phải chạy ra đường lo dựng gian hàng liên hoan hội chợ du lịch như An đâu. Nhưng mà sắp tới đây anh lại phải đi Bãi Hạc, lại khốn khổ vì gió Lào đổ lửa rồi. Nghĩ tới đấy, Thạch tắt nụ cười ngay lập tức làm An nhíu mày khó hiểu:

– Cậu dạo này làm sao thế? Cái Thảo nó mè nheo gì à?

Thạch nhăn mặt, lắc đầu. Thảo chẳng bao giờ nhõng nhẽo đòi hỏi. Lúc nào cô cũng tỏ ra bằng lòng với mọi điều nhưng không vồ vập với cái gì cả. Ngay cả những lời tỏ tình của anh cô cũng coi một thứ đồ vật quý giá dễ vỡ, nâng niu nhưng luôn luôn căng thẳng giữ khoảng cách. Cô không có được cái nồng nhiệt tha thiết như Đan đối với anh trai anh… Không nhìn An, Thạch thở dài thườn thượt:

– Lại sắp xuống Bãi Hạc làm cai rồi. Nghĩ mà hãi!

– Bắt đầu ngại khó ngại khổ rồi hở, cậu ấm? Chú

mày là cứ phải rèn nhiều. Hồi anh với thằng Lập ở bên kia, ròng rã mấy tháng sống ở giáp Si